Edit by Thanh tỷ
Chương 384: Quái vật
Không, đã không thể gọi là người, mà là quái vật, nửa người nửa Zombie, nửa người nửa thú, nửa thú nửa thú, chủng loại gì cũng đều có.
Vân Hoán cũng có chút chấn kinh, những thứ này đều là do tiến sĩ Lâm nghiên cứu ra sao? Vậy bán thú nhân hiện nay là kiệt tác của tiến sĩ Lâm sao, nhưng mục đích của anh ta là gì?
Chỉ là nghiên cứu đơn thuần hay còn điều gì khác?
Tần Nhất đi qua, bình chứa đầu tiên là nửa người nửa Zombie, một nửa là phụ nữ bình thường, nhưng nửa khác lại là Zombie, giữa họ bị người ta cưỡng ép khâu lại cùng một chỗ, cô còn có thể nhìn thấy đường may.
Bên trong mỗi một bình chứa đều có tình trạng như thế, chỉ có chủng loại bị cưỡng ép tổ hợp lại với nhau là khác biệt. Tần Nhất nhớ, đời trước cô bị tiêm vào các loại virus, cuối cùng người không ra người, chẳng là cái thứ gì cả.
Bỗng nhiên có một tiếng vang lớn phát ra, Vân Hoán tay mắt lanh lẹ kéo Tần Nhất đến bên người, mười bình chứa từ từ mở ra, chất lỏng bên trong chảy ra ngoài. Không ngoại lệ, quái vật bên trong tỉnh lại.
Bọn chúng đều có một đôi mắt màu đỏ tươi, dữ tợn nhìn chằm chằm Vân Hoán và Tần Nhất. Gào lên mấy tiếng, thanh âm thô khàn giống như tiếng quạ đen, nhưng lại đột nhiên bén nhọn, như tiếng thủy tinh mài vào nhau ken két, làm cho não người ta phát đau.
"Đến rồi." Vân Hoán và Tần Nhất lưng tựa lưng, anh ngưng tụ ra nhiều hỏa cầu ném về phía quái vật, nhiệt độ không khí trong phòng lập tức nóng rực lên.
Thế nhưng hỏa cầu đụng phải bọn quái vật lại không có bất kỳ tác dụng gì, bọn chúng hoàn hảo không chút tổn hại, khí thế vẫn hung hăng như cũ nhào tới chỗ Vân Hoán và Tần Nhất, móng tay thật dài hiện ra màu đen.
Tần Nhất lông mày khẽ nhíu, ngưng tụ ra băng tiễn phóng đi, thế nhưng băng tiễn sắc nhọn không gì sánh được rơi trên người chúng như là rơi trên mặt đất, chạm vào liền vở nát, mà bọn chúng lại hoàn hảo không chút tổn hại.
Tần Nhất kinh ngạc, lực sát thương của băng tiễn cũng không thấp, nhìn băng yếu ớt nhưng trên thực tế lại vô cùng cứng rắn, Zombie cao cấp đều có thể bị bắn chết. Đồng dạng, hệ hỏa của Vân Hoán là hỏa biến dị, nó khác với hệ hỏa của các dị năng giả bình thường. Uy lực hệ hỏa của anh mạnh hơn, cái gì cũng có thể thiêu đốt.
Thế nhưng đám quái vật trước mắt, băng tiễn và hỏa cầu đều không dùng được.
Vân Hoán linh hoạt né tránh một quái vật nửa thú nửa người nhào tới chỗ anh: "Thất Thất, da của đám quái vật này hình như rất dày, dị năng của chúng ta đối với bọn chúng đều không có tác dụng gì."
"Ừm, tôi cũng nghĩ thế. Dị năng không dùng được, chúng ta có thể thử xem nắm đấm có hữu dụng hay không." Tần Nhất nói xong, một quyền đánh tới con quái vật nửa mèo nửa chó đang hướng cô quơ quơ móng vuốt. Quả nhiên, một quyền hạ xuống, nửa bên mặt của chó lõm vào.
Tần Nhất giơ lên nắm đấm, khóe miệng mỉm cười: "Thì ra là thế, dị năng đối với bọn chúng không dùng được, nhưng vũ lực lại có tác dụng."
Tận thế, con người có xu hướng càng ngày càng ỷ lại vào dị năng, không chú tâm rèn luyện sức khỏe, cũng bởi vì nguyên nhân này mà cơ thể con người càng ngày càng yếu, tiến sĩ Lâm chính là nhằm vào chỗ này mà nghiên cứu.
Hôm nay nếu như là những người khác, một khi phát hiện dị năng của mình đối với đám quái vật này không có tác dụng, chắc chắn sẽ hốt hoảng bối rối. Càng về sau, bọn họ sẽ quên dần đi làm thế nào để vật lộn (đánh tay không), cuối cùng khẳng định sẽ đánh không lại những quái vật này.
Thế nhưng Tần Nhất và Vân Hoán lại không giống, Tần Nhất trải qua tẩy tủy, sức lực vốn đã được gia tăng lên rất nhiều. Đồng thời, với việc dị năng thăng cấp, cô cũng không quên rèn luyện cơ thể mình để bắt nhịp với sức mạnh dị năng, Vân Hoán cũng thế.
Vân Hoán có con mắt tinh tường, anh đương nhiên hiểu được tầm quan trọng của rèn luyện cơ thể. Dị năng tuy rất quan trọng, nhưng thực lực của bản thân, rèn luyện tốt thân thể càng quan trọng hơn.
Tìm được cách giải quyết, Tần Nhất và Vân Hoán rất nhẹ nhàng dọn dẹp sạch sẽ quái vật bên trong mật thất. Quái vật bất kể là chủng loại gì, đều bị nát đầu, nằm rải rác đầy đất.
Chương 385: Thuốc nổ
Trên gạch men sứ trắng sáng nhuộm đầy máu và óc, nhìn cực kỳ buồn nôn.
Tần Nhất chán ghét vẩy vẩy tay, mùi vị và chất lỏng dinh dính trên tay khiến người có bệnh thích sạch sẽ như Tần Nhất không chịu được, cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Vân Hoán cởϊ áσ ra, sau đó ôn nhu lau sạch tay cho Tần Nhất.
Vân Hoán có chút gầy, nhưng không phải loại gầy như cây xào, mà là gầy đẹp, gầy tiêu chuẩn, gầy có da có thịt. Làn da anh rất trắng, nhưng mỗi một cơ bắp cùng đường cong trên người đều vừa đúng, ưu nhã lại mang theo lực, làm cho người ta mê muội không thôi.
Vai rộng hẹp eo, mỗi một chỗ đều rất hoàn mỹ, so với dáng người của người mẫu nam còn tốt hơn.
Bức tranh mỹ nam đẹp như vậy ở ngay trước mắt, thế nhưng Tần Nhất lại không có bất kỳ cảm giác gì. Cô từ trong không gian lấy ra một cái áo nam, tiện tay ném cho Vân Hoán: "Anh không cần phải như thế, tôi có không gian."
Tần Nhất xoay người đi không nhìn Vân Hoán, khóe miệng lại ức chế không được có chút nhếch lên, đáy mắt chợt lên tia sáng. Hừ, con hàng này quả nhiên là một chút cơ hội nhỏ nhoi cũng không buông tha, bắt được cơ hội liền dụ dỗ cô.
Vân Hoán bất đắc dĩ mặc áo vào, sao lại thế nhỉ, không phải nói thỉnh thoảng cởϊ áσ khoe dáng người sẽ hấp dẫn được sự chú ý của con gái sao? Tại sao tiểu gia hỏa của anh lại không có bất kỳ phản ứng gì?
Tần Nhất nhìn thi thể đầy đất, đôi mày thanh tú cau lại: "Xem ra tiến sĩ Lâm không ở nơi này, nhưng Vương Giang nhìn không giống như sẽ lừa gạt chúng ta."
Không hổ là tiến sĩ Lâm giảo hoạt, thỏ khôn có ba hang, ngươi vĩnh viễn cũng tìm không thấy anh ta.
Tần Nhất đang suy tư, bỗng nhiên một màn hình tinh thể lỏng sáng lên, bên trong xuất hiện bóng dáng của một người. Tần Nhất liếc mắt liền nhận ra, đây là tiến sĩ Lâm.
Tiến sĩ Lâm đeo khẩu trang, che khuất hơn phân nửa trương mặt, chỉ lộ ra đôi mắt bên ngoài, thoạt nhìn trông rất ôn nhuận dịu dàng, mặt mày tinh tế, giống như anh trai ấm áp nhà bên.
Thế nhưng Tần Nhất lại biết người này thực chất bên trong vô cùng biếи ŧɦái và điên cuồng, anh ta so với ai khác đều ngoan độc hơn.
"Hi, vật thí nghiệm đáng yêu của tôi, có thể từ trong tay Vương Giang trốn thoát đến đây, đồng thời có thể thuận lợi sống sót, nói rõ các ngươi là vật thí nghiệm đủ tư cách." Tiến sĩ Lâm bên trong màn hình tinh thể lỏng cười ôn hòa.
"Nhìn xem, đây đều là tác phẩm của tôi, có phải hay không rất tuyệt. Bọn chúng hoàn toàn không sợ dị năng công kích, các người phải tin tưởng tôi, tôi sẽ để cho các người càng trở nên ưu tú hơn nữa." Đáy mắt tiến sĩ Lâm nhiễm lên tia cuồng nhiệt, tuy đây chỉ là video quay lại trước khi rời đi, nhưng đối phương giống như có thể nhìn thấy Vân Hoán và Tần Nhất, trong mắt tràn đầy tham lam, tựa như sói đói, chăm chú nhìn chằm chằm con mồi của mình.
Anh ta đưa tay đẩy mắt kính của mình, đáy mắt nóng rực, bày ra bộ dáng nho nhã: "Tôi có việc không thể không rời đi, vật thí nghiệm đáng yêu, tôi ở căn cứ Kinh Đô chờ các ngươi, đừng để tôi đợi lâu quá."
Tiến sĩ Lâm mỉm cười: "Tôi chờ mong sự trưởng thành của các ngươi, lần sau gặp mặt, các ngươi chính là thành tựu hoàn mỹ nhất của tôi."
Màn hình tinh thể lỏng tối đen, bóng dáng tiến sĩ Lâm cũng biến mất theo.
Tần Nhất mặt mày lạnh lùng, căn cứ Kinh Đô sao, cô nhất định sẽ đi.
Vân Hoán kéo tay Tần Nhất qua, bỗng nhiên mày kiếm nhăn lại: "Không đúng, đi mau."
Tần Nhất cũng nghe thấy thanh âm "tích tích", còn có mùi hỏa dược, là thuốc nổ!
Màn hình tinh thể lỏng lại sáng lên, tiến sĩ Lâm mỉm cười, giọng nói ôn hòa, thế nhưng vô cớ lại khiến cho người ta nghĩ đến rắn độc trốn ở nơi âm u tối tăm, âm trầm kinh khủng.
"Quên nói cho các người biết, tôi ở chỗ này chôn xuống một chút vật nhỏ, chút nữa sẽ phát nổ, chúc các người may mắn, cũng đừng làm tôi thất vọng."
Tần Nhất lôi kéo tay Vân Hoán chạy ra ngoài, trong lòng không ngừng mắng chửi tiến sĩ Lâm, tên khốn biếи ŧɦái.
Thế nhưng vừa đi ra khỏi phòng thí nghiệm, Tần Nhất liền phát hiện, đường hầm vốn trống rỗng đột nhiên xuất hiện một bức tường, đường đi của Tần Nhất và Vân Hoán bị chặn.