Edit by Thanh tỷ
Chương 392: Diễm phúc của công tử
Giọng nói của thiếu niên dịu dàng, ôn nhu như nước, mang theo chút cảm giác mát lạnh thấm vào ruột gan, Trần Á Bình như kỳ tích lập tức nín khóc.
Hai mắt cô ấy có chút đỏ rực giống như chú thỏ nhỏ vô tội, hít mũi một cái, gương mặt nổi lên từng tia ửng đỏ, mắt sáng lấp lánh: "Lại trêu chọc người, bà đây hiện giờ là người đã có gia đình rồi."
Tần Nhất cười yếu ớt, mắt phượng khó có khi trở nên ấm áp. Trần Á Bình có điểm giống cô, rõ ràng khí chất rất thanh lãnh, nhưng nay lại thật ấm áp, khiến cho người ta nhịn không được muốn tới gần hơn.
Trần Á Bình đỏ mặt, sau đó đẩy Vương Ổn Ổn phía sau lên chắn trước mặt Tần Nhất: "Ầy, cậu an ủi người này thật tốt đi. Lúc trước khi cậu rời đi, người này thế nhưng khóc đến hôn thiên địa ám, xém chút thì ngất đi."
Năm năm không gặp, khí chất nhu nhược trên người Vương Ổn Ổn đã chậm rãi biến mất, thay vào đó là một loại khí khái anh hùng cứng cỏi. Tuy dáng vẻ cô ấy vẫn giống như đóa bạch liên, nhưng là bạch liên từng trải qua mưa gió gian khổ.
Năm năm cô không ở đây, tất cả mọi người đều trưởng thành, bọn họ không còn dáng vẻ non nớt trẻ con như lúc mới gặp. Thời gian cho bọn họ cơ hội, mài giũa từng người trở nên càng thêm thành thục ổn trọng.
Tần Nhất không nói gì, chỉ mở rộng vòng tay, hốc mắt Vương Ổn Ổn ươn ướt, nước mắt rơi xuống, lập tức bổ nhào vào trong ngực Tần Nhất: "Nam thần, hoan nghênh nam thần trở về."
Tần Nhất vỗ nhè nhẹ lên lưng cô ấy, dỗ dành Vương Ổn Ổn đang khóc đến không kiềm chế được. Giờ khắc này, Tần Nhất phát hiện mình đã sai. Cô cho rằng không có bất kỳ người nào thích cô, không có bất kỳ người nào cần cô, nhưng mà, hóa ra trong lúc vô tình, cô đã có được nhiều tình cảm bạn bè như vậy, thậm chí có thể nói là tình thân.
Lâm Thanh tiện tay chọc chọc người bên cạnh, cũng chẳng cần biết đối phương là ai, mở miệng nói: "Ài, cậu có cảm thấy một màn này có chút quỷ dị hay không? Tôi thế nào cũng cảm thấy như chồng đi xa trở về đang an ủi vợ và tình nhân khổ sở đợi chờ ở nhà vậy."
"Nói thật, tôi cảm thấy diễm phúc của Nhất Nhất thật đúng là không cạn. Cậu xem, tuấn nam mỹ nữ, nhìn mà tôi ê hết cả răng." Lâm Thanh tuyệt đối không thừa nhận mình đang ăn dấm, mẹ nó, vợ lão tử trông thấy ông đây cũng chưa từng ngượng ngùng như thế bao giờ đâu.
Vân Hoán lạnh lùng nhìn thiếu niên tuấn tú mặt mày ôn hòa an ủi thiếu nữ nhu nhược xinh đẹp trong ngực, lại nhìn Trần Á Bình vẻ mặt ngượng ngùng, hai gò má phiếm hồng, mắt sáng mê ly bên cạnh, rồi còn Khâu Sơ Tuyết tuy trưng ra khuôn mặt than, nhưng trong mắt lại bắn ra quang mang vô hạn không thể che giấu.
Đế thiếu cao quý khí phách của chúng ta bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng: "Hai trăm thú hạch của bán thú nhân."
Lâm Thanh vừa nghe thấy thanh âm trầm thấp của Vân Hoán thì suýt chút nữa ngã khụy gối, một trăm thú hạch anh ta đã mệt muốn chết rồi, giờ còn hai trăm viên...
Lâm Thanh vẻ mặt đau khổ nhìn Vân Hoán, vô cùng đáng thương cầu tình: "Lão Đại."
Vân Hoán hơi nâng cằm lên, góc nghiêng hoàn mỹ miểu sát hết thảy: "Ba trăm viên, lại nói tiếp bốn trăm viên."
Lâm Thanh vội ngậm chặt miệng, không dám nói thêm câu nào.
Không khí bên chỗ Vân Hoán càng ngày càng âm trầm, sắc mặt cũng càng ngày càng đen, Lâm Thanh nhìn mà trong lòng run sợ. Còn chỗ Tần Nhất bên kia lại chan hòa ánh nắng, an ủi xong Vương Ổn Ổn, Tần Nhất lại cười với Khâu Sơ Tuyết.
Thật ra khi thấy Khâu Sơ Tuyết ở chỗ này, cô rất kinh ngạc. Sau khi cô trọng sinh thì tình cờ gặp được cô ấy một lần, về sau chưa từng gặp lại. Khâu Sơ Tuyết đối với cô mà nói, đời trước chỉ là một người xa lạ, đời này cũng không khác bao nhiêu.
Thấy Tần Nhất chào hỏi xong, Vân Hoán lập tức cướp người đi, quả nhiên một khắc cũng không nhịn được.
Khóe miệng Tần Nhất giật giật, ánh mắt quét một vòng xung quanh, hỏi: "Sao không thấy Sở Hòa và A Nguyên?"
Chương 393: Lịch luyện
Lời Tần Nhất vừa dứt, bầu không khí hơi có chút biến hóa.
"Làm sao vậy?" Tần Nhất nhíu nhíu mày.
Cô nói sai gì à?
Vân Hoán vuốt ve mái tóc của Tần Nhất: "Không sao, Sở Hòa và A Nguyên không đến, bọn họ đi làm nhiệm vụ ở nơi khác."
Tần Nhất nhìn Vân Hoán, không hỏi gì thêm. Cô biết tuyệt đối không phải như lời Vân Hoán nói, anh đã không muốn nói, cô cũng sẽ không hỏi nhiều.
Giữa người với người có đôi khi thật sự rất kỳ diệu, một chuyện nhỏ, một động tác nhỏ, cũng có thể làm cho bọn họ trở thành đồng bạn tốt cả đời.
"Đúng rồi, Nhất Nhất, chừng nào thì cậu và chúng tôi trở về căn cứ? Cậu không biết đâu, nơi đó của chúng ta rất tốt, còn có tòa thành nhỏ kia, lão Đại đặc biệt xây vì cậu."
Gặp lại Tần Nhất, Lâm Thanh vô cùng vui mừng. Anh không kịp chờ đợi muốn mau mau dẫn Tần Nhất về, nói với người trong căn cứ, đây chính là Công tử của bọn họ.
"Căn cứ Đế Đô." Tần Nhất đương nhiên biết nó. Dù sao đó cũng là nơi đời trước cô không chỉ một lần khát vọng có thể tiến vào.
Căn cứ Đế Đô là căn cứ đoàn kết nhất trong tất cả các căn cứ, không có cái thứ hai. Người bên trong đều là bạn bè anh em, Tần Nhất từ trước tới nay chưa từng thấy qua căn cứ đoàn kết như vậy.
"Đúng đúng, chính là căn cứ Đế Đô, là nhà chung của sáu người chúng ta." Nói đến chuyện này, trong đôi mắt hồ ly của Lâm Thanh hiện lên ánh sáng nhu hòa. Nhà, nhà của bọn họ.
"Tôi không đi." Tần Nhất từ chối.
Lâm Thanh nghẹn họng nhìn trân trối, không chỉ anh, những người khác cũng nhìn về phía Tần Nhất, không rõ tại sao cô lại từ chối: "Tại sao vậy, Nhất Nhất?"
Ánh mắt Lâm Thanh ai oán.
Tần Nhất cười yếu ớt: "Tôi muốn ra ngoài lịch luyện, muốn đi xem từng căn cứ, đề cao thực lực của bản thân, sau đó đi tìm tiến sĩ Lâm."
Cô và tiến sĩ Lâm định trước không chết không ngừng. Cô sẽ không bỏ qua cho tiến sĩ Lâm, đương nhiên, tiến sĩ Lâm cũng sẽ không bỏ qua cô. Nhưng mà hiện tại cô chỉ là dị năng giả cấp bảy, căn bản không phải đối thủ của tiến sĩ Lâm.
Đẳng cấp của dị năng giả chia ra từ cấp một đến cấp mười, có lẽ trên cấp mươi vẫn còn, nhưng đời trước Tần Nhất chưa từng gặp qua. Hiện tại dị năng hệ băng của cô đạt tới cấp bảy, hệ tinh thần cũng đạt tới cấp bảy, hệ lôi thức tỉnh hơi trễ, hiện tại chỉ có cấp bốn.
Nhưng như vậy vẫn không đủ, trước kia, thực lực của cô còn cao hơn Vân Hoán. Nhưng bây giờ, cô lại nhìn không ra thực lực của Vân Hoán. Vân Hoán nói cho cô biết thực lực của tiến sĩ Lâm cao hơn cô, với thực lực của cô hiện tại hoàn toàn không đủ đánh bại tiến sĩ Lâm.
Cho nên, cô cần lịch luyện, đề cao thực lực của chính mình.
Mà thực chiến là biện pháp tốt nhất.
Lâm Thanh nhìn đáy mắt tràn đầy ý chí chiến đấu của Tần Nhất, nhiệt huyết trong lòng cũng được nhen nhóm. Nhiều năm như vậy, anh ta đã sớm lùi về sau màn, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong căn cứ đều do anh ta đến quản. Thực lực của anh ta cũng không thấp, thế nhưng cũng không phải rất cao.
Trong tiểu đội, anh ta đã là người có thực lực thấp nhất.
Lời của Tần Nhất khiến nội tâm anh ta một lần nữa dấy lên ngọn lửa nhiệt tình.
"Nói rất hay, Nhất Nhất, tôi ủng hộ cậu. Cậu cứ việc đi lịch luyện, không cần phải để ý đến chúng tôi, chúng tôi sẽ ở căn cứ chờ cậu trở về, Đế Đô mãi mãi là nhà của cậu."
Tần Nhất nhẹ gật đầu, trong mắt phượng hiện lên vài tia giảo hoạt: "Nếu Hồ Ly anh đã ủng hộ tôi như thế, vậy thì giúp tôi một việc đi. Tôi đang có chút gấp, anh chuẩn bị cho tôi tinh hạch và thú hạch, càng nhiều càng tốt."
Lâm Thanh vỗ vỗ ngực mình: "Cái này có là gì chứ, tôi bảo đảm sẽ cấp đủ cho cậu."
Tần Nhất cười xán lạn, cưới đến mức Lâm Thanh và Trần Á Bình đều nhìn ra được ý xấu trong mắt cô.