[QUYỂN 1][EDIT] MẠT THẾ TRỌNG SINH NỮ VƯƠNG: ĐẾ THIẾU, QUỲ XUỐNG!

Edit by Thanh tỷ

Chương 50: Trương Lệ

Vân Hoán đương nhiên cũng nghĩ đến điểm này, anh gật đầu đồng ý.

Lúc Hạ Thái và Triệu Nhã nghe tin nhóm người Tần Nhất sẽ cùng đi chung với mình, trong lòng vô cùng vui sướng. Rốt cuộc tuổi của Triệu Nhã vẫn còn nhỏ, vui mừng trong mắt là không giấu được.

Nhóm người Tần Nhất theo Dương Hạo đi tới trạm xăng dầu anh ta nói, trạm xăng dầu ngược lại rất lớn, nhìn qua cũng rất sạch sẽ.

Mấy người Tần Nhất còn chưa tiến vào, một nữ sinh dáng dấp thanh tú vội mở miệng nói: "Cẩn thận, bên trong có Zombie, khoảng ba con."

Tần Nhất nhướn mày, đây chính là dị năng giả dự cảm, thoạt nhìn thật nhỏ.

Trương Lệ đúng là nhỏ, cũng chỉ tầm tuổi Triệu Nhã, khuôn mặt nho ngắn, bộ dáng lại rất hoạt bát.

Cảm giác của dị năng giả hệ tinh thần rất bén nhạy, cô cảm giác được có người đang nhìn mình.

Trương Lệ quay đầu, trong nháy mắt liền đụng phải một đôi mắt phượng xinh đẹp, nóng bỏng và băng lãnh cùng tồn tại, mâu thuẫn nhưng lại phá lệ hấp dẫn người.

Đợi khi nhìn rõ khuôn mặt họa thủy của Tần Nhất, gương mặt nhỏ nhắn của Trương Lệ liền đỏ bừng, trông rất đáng yêu.

Cũng không phải Trương Lệ thích Tần Nhất, chỉ là được đại soái ca nhìn như vậy, là người ai cũng sẽ đỏ mặt.

Nhưng không thể không thừa nhận, thiếu niên này thực sự rất thu hút ánh nhìn của người khác.

Tần Nhất cũng không ngờ da mặt đối phương mỏng như vậy, cô chỉ là tò mò nhìn thoáng qua một chút, ai ngờ mặt cô ấy liền đỏ hết lên.

Tần Nhất yên lặng thu hồi ánh mắt của mình.

Một màn này vừa vặn bị Triệu Nhã vẫn luôn len lén nhìn Tần Nhất trông thấy, cô ta lập tức nghiến răng nghiến răng lợi. Trương Lệ là có ý gì, lẽ nào cũng giống như mình thích thiếu niên này sao? Không không không, thiếu niên này là của cô, đồ Triệu Nhã cô coi trọng tuyệt đối sẽ không cho người khác.

Hơn nữa, cô không tin Tần Nhất sẽ coi trọng cái "mầm hạt đậu" đó. Dung mạo Triệu Nhã cô so với Trương Lệ kia còn xinh đẹp hơn, dáng người cũng tốt hơn, chỉ có điều là cô không có dị năng mà thôi.

Nhưng cô tin tưởng, một ngày nào đó Triệu Nhã cô cũng sẽ có được dị năng.

Nghĩ tới đây, Triệu Nhã càng muốn nhanh chóng lấy được vòng cổ kim cương trong tay Hạ Thái. Trong suy nghĩ của cô ta, chỉ cần cô ta trang điểm cho bản thân trở nên xinh đẹp, tuyệt đối có thể khiến cho Tần Nhất không thể rời mắt khỏi cô ta.

Thấy Trương Lệ lên tiếng, Dương Hạo cũng mở miệng giới thiệu với mọi người: "Cô ấy chính là dị năng giả dự cảm trong đội chúng tôi, Trương Lệ."

Nhóm người Tần Nhất chào hỏi, Trương Lệ ngại ngùng cười đáp lễ.

Ba con Zombie đối với đoàn người mà nói không tính là gì cả, rất nhanh bọn họ đã giải quyết hết.

Dương Hạo rất tự giác phân chia trạm xăng dầu làm hai nửa, một nửa để cho tiểu đội Vân Hoán.

Nhóm người Tần Nhất lựa chọn bên trái, bên trong có một cái giường nhỏ, là giường cho nhân viên công tác dùng để nghỉ ngơi.

Lâm Thanh sờ sờ bụng mình, sau đó đi đến chỗ Tần Nhất ưỡn bụng cười nói: "Thất Thất, tôi đói quá."

Sở Mặc Hòa cũng chớp đôi mắt long lanh như nước, làm bộ đáng thương nhìn Tần Nhất: "Đúng vậy đúng vậy, Nhất Nhất, tôi cũng đói rồi, tôi cảm giác mình có thể ăn hết một con bò."

Tần Nhất vừa quay đầu lại đã trông thấy mấy đôi mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm mình. Giờ khắc này, Tần Nhất cảm thấy không phải là cô tìm được mấy người đồng đội, mà là đang nuôi mấy con sủng vật.

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Tần Nhất vẫn nhanh chóng đi chuẩn bị cơm, nhu cầu của dị năng giả đối với thức ăn rất lớn. Ngày hôm nay ba người Vân Hoán đã sử dụng dị năng quá giới hạn, đã sắp đói đến mức ngực dán vào lưng rồi.

Tần Nhất phân phó Lâm Thanh lấy bát đũa trong xe tới, địa phương đơn sơ, đồ dùng cũng đơn sơ, nhưng Tần Nhất vẫn làm cho mấy người Vân Hoán một bữa cơm coi như không tệ.

Mì gà xé sợi nóng hổi, sườn kho, thịt kho tàu, mùi hương tỏa ra khiến người ta nhịn không được nước miếng chảy ròng ròng.

Trạm xăng dầu mặc dù rộng nhưng mùi thơm vẫn bay được đến chỗ Dương Hạo bên kia.





Chương 51: Mượn nồi

Nhóm người Dương Hạo đang gặm bánh mì và mì tôm, đối với bọn họ mà nói đây đã là thức ăn tốt nhất rồi.

Không phải không muốn ăn nóng, không phải không muốn ăn ngon, nhưng bọn họ nào có cơ hội và năng lực đó.

Cho nên khi từng đợt mùi thịt truyền đến, mỗi một đôi mắt đều hiện lên lục quang. Mấy nữ sinh như Hạ Thái còn tốt, biết rụt rè một chút, nhưng đám đàn ông như Dương Hạo thì đã thèm đến nhỏ dãi.

Triệu Lượng là một người đàn ông trung niên bụng bia, anh ta nuốt mấy ngụm nước bọt, ghé sát người Dương Hạo nói: "Đội trưởng, thật là thơm, nước miếng của tôi đều muốn chảy ra rồi."

Ai nói không đâu, chính anh ta cũng phải nuốt mấy ngụm nước bọt đây này.

Triệu Lượng lại mở miệng: "Đội trưởng, tôi thấy bọn họ có nồi, hay chúng ta đi mượn nồi của họ về nấu? Ăn chút đồ ấm người cũng tốt, hiện tại thời tiết ở đây thật sự quá lạnh, chúng ta đều cần ăn đồ nóng."

Dương Hạo đối với đề nghị của Triệu Lượng cũng có chút động tâm, anh ta cũng không phải muốn mượn thịt của đối phương, chỉ là mượn cái nồi mà thôi, bọn họ hẳn là sẽ đồng ý.

Ngược lại, nhóm người Tần Nhất có thịt ăn khiến cho Dương Hạo cảm thấy rất tò mò, thịt khó bảo tồn, cũng không biết bọn họ làm cách nào mà giữ được.

Mắt Hạ Thái và Triệu Nhã cũng sáng lên, các cô thật sự không muốn tiếp tục ăn những thứ đồ khô như bánh mì, các cô muốn ăn chút đồ nóng. Nói thẳng ra, các cô muốn ăn thịt.

Hạ Thái biết đội trưởng bây giờ còn đang trách cô ta, cô ta không dám lên tiếng, huých nhẹ Triệu Nhã ngồi bên cạnh.

Triệu Nhã cũng có chút suy tính riêng, cô ta mở miệng phụ họa Triệu Lượng: "Hạo ca, Lượng ca nói không sai. Chúng ta đi mượn nồi đi, luôn ăn những thứ này đối với thân thể cũng không tốt, dù sao vẫn nên ăn chút đồ nóng."

Dương Hạo vốn đã có dự tính, nghe Triệu Nhã nói như vậy liền thuận theo đồng ý.

Anh ta dẫn theo Triệu Nhã đi tới chỗ nhóm người Tần Nhất, Dương Hạo tới đúng lúc Tần Nhất đang chuẩn bị ăn cơm.

Mùi thơm nức mũi của đồ ăn chọc cho Dương Hạo không ngừng nuốt nước miếng, Triệu Nhã thấy là Tần Nhất nấu ăn, trong lòng càng vừa ý Tần Nhất. Nam sinh như thế, không chỉ có nhan sắc, có thực lực, mà còn biết nấu cơm, quả thực là một người bạn trai hoàn mỹ.

Lâm Thanh mới vừa dọn xong bát đũa, thấy Dương Hạo qua đây, ánh mắt anh ta khẽ liếc qua bữa tối của bọn họ.

Lâm Thanh ngược lại không cảm thấy Dương Hạo thất lễ, bởi vì bản thân anh ta biết cơm Thất Thất nấu có bao nhiêu mê hoặc, càng đừng nói bây giờ còn đang ở tận thế, những thức ăn này càng là đồ hiếm có.

Lâm Thanh ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Dương đội trưởng, có chuyện gì không?"

Không có biện pháp, anh ta cũng không muốn mở miệng, nhưng ai bảo ba con hàng kia vẫn luôn nhìn chằm chằm thịt trên bàn mà nuốt nước miếng, lão đại nhà mình và Thất Thất lại là người không muốn quản chuyện, haiz, chỉ có thể để anh ta mở miệng thôi.

Dương Hạo tỉnh táo lại, có chút xấu hổ. Anh ta thực sự không cố ý, chỉ là mùi hương này quá mê người.

"À ờ...tôi đến là muốn hỏi một chút, các anh có thể cho chúng tôi mượn cái nồi được không, khí trời thực sự quá lạnh, chúng tôi cũng muốn ăn chút đồ nóng."

Lúc này Dương Hạo không khỏi cảm khái về tầm quan trọng của xe, nếu có xe, bọn họ cũng có thể chuẩn bị một ít xoong nồi chén bát, thậm chí còn có đồ gia vị.

Đồ bếp núc là do Tần Nhất quản, Lâm Thanh không dám tùy tiện đáp ứng, anh ta hỏi ý Tần Nhất trước.

Tần Nhất gật đầu: "Đương nhiên có thể." Nói xong cô đưa cái nồi vừa mới rửa xong cho Dương Hạo.

Đối với chút việc nhỏ như giơ tay nhấc chân này Tần Nhất vẫn rất vui lòng đồng ý.

Dương Hạo thật không ngờ có thể mượn nồi dễ dàng như vậy, anh ta lịch sự nói lời cảm ơn: "Cảm ơn cậu, Tần Nhất, chúng tôi dùng xong sẽ trả lại cho mọi người, ah, chúng ta sẽ rửa sạch."

Triệu Nhã đúng lúc lên tiếng, nháy mắt dí dỏm với Tần Nhất: "Cảm ơn anh, anh Tần Nhất, có cái này, đêm nay chúng em có thể ăn một bữa ăn nóng hổi rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi