Edit by Thanh tỷ
Chương 60: Cậu là con ruột sao
Sở Mặc Hòa hừ lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu treo đầy mây đen: "Lão đại ra tay với người đàn bà kia còn nhẹ."
Lâm Bạch nhàn nhạt ừ một tiếng, thấy Sở Mặc Hòa yên tĩnh không nháo nữa, tảng đá lớn trong lòng anh mới được thả xuống. Cũng chỉ có lão đại mới thật sự chèn ép được con hàng này! Vừa rồi anh thật sự lo lắng Sở Mặc Hòa cứ như vậy xông ra.
Lâm Thanh ngược lại không cảm thấy có gì không đúng: "Người phụ nữ kia vừa rồi vẫn gắt gao bảo vệ con trai của mình, chắc lão đại nhớ tới dì Thanh trước đây cũng là như thế che chở cho anh ấy, cho nên mới không nặng tay."
Đỗ Nguyên có chút lo lắng nhìn về nơi Vân Hoán vừa mới rời đi, anh chàng to con trên mặt luôn có nụ cười ngốc nghếch lần đầu tiên không còn nụ cười: "Tâm trạng lão đại bây giờ không tốt."
Lâm Thanh vỗ vỗ lưng Đỗ Nguyên: "Không có việc gì đâu, chút nữa lão đại sẽ bình thường lại thôi."
Đây là khúc mắc của lão đại, chỉ có thể để cho chính lão đại tháo gỡ, mấy người làm anh em bọn họ, việc duy nhất có thể làm được đấy là trông chừng anh.
Tần Nhất tùy ý đút tay vào túi áo, ánh mắt kiên định: "Anh ấy sẽ không có chuyện gì."
Đúng vậy, Vân Hoán là Đế thiếu trong tương lai, vô số người xem anh như là một vị thần, sao có thể ngay cả cửa ải nhỏ này cũng không thể vượt qua được.
Hơn nữa Tần Nhất tin tưởng, thời gian là liều thuốc tốt nhất, một ngày nào đó Vân Hoán có thể chân chính đi ra khỏi vùng tối tăm đó.
Lâm Thanh tùy ý nhìn Tần Nhất một cái, trước đó anh ta cũng biết bộ dạng thiếu niên này rất đẹp, không phân cao thấp với lão đại, nhưng vẫn chưa từng cẩn thận nhìn xem ngũ quan của Tần Nhất.
Lần này chống lại đôi mắt phượng xinh đẹp của Tần Nhất, cả người anh ta đều thấy có chỗ không thích hợp.
Nhìn quen mắt, quá quen mắt luôn ý! Mắt của Tần Nhất làm cho Lâm Thanh có cảm giác rất quen thuộc.
Rốt cuộc đã gặp ở nơi nào?
Một tia sáng xẹt qua, Lâm Thanh kích động không thôi, bật thốt lên: "Tiểu Hiên, là Tiểu Hiên."
Ai da má ơi, bảo sao anh ta nhìn thấy quen mắt thế! Đôi mắt của Tần Nhất và em trai lão đại Tiểu Hiên giống nhau như đúc, đều là mắt phượng xinh đẹp. Chỉ là mắt Tiểu Hiên so với Tần Nhất thì trong suốt vô tội hơn chút, không mê hoặc hấp dẫn như của Tần Nhất, của Tiểu Hiên là kiểu đáng yêu.
Nhưng nghĩ nghĩ một chút cũng thấy đúng, dù sao Tiểu Hiên khi đó mới chỉ có ba tuổi.
Lâm Bạch cười liếc trắng anh trai nhà mình: "Anh, giờ anh mới phát hiện sao, bọn em lần đầu tiên nhìn thấy Nhất Nhất đã phát hiện rồi."
Lâm Thanh 囧, thì ra chỉ có một mình anh ta không phát hiện ra!
Cuối cùng lúc này Lâm Thanh cũng hiểu tại sao lão đại đối xử với Tần Nhất đặc biệt, đây rõ ràng là coi Tần Nhất thành Tiểu Hiên!
Lâm Thanh quan sát Tần Nhất từ trên xuống dưới, trong đầu đột nhiên nhảy ra một ý nghĩ. Có lẽ năm đó Tiểu Hiên căn bản không có chết, hiện tại Tần Nhất đang đứng ở chỗ này chính là Tiểu Hiên!
Hai người đều sở hữu cùng một kiểu mắt, nếu như Tiểu Hiên còn sống cũng lớn bằng Tần Nhất, năm đó Tiểu Hiên còn nhỏ, nói không chừng đã quên mất lão đại.
Lâm Thanh dám suy đoán như thế là có nguyên nhân, năm đó Tiểu Hiên con tin bị gϊếŧ cũng chỉ là do bọn bắt cóc nói, nhưng trên thực tế lão đại và cảnh sát căn bản không tìm được thi thể Tiểu Hiên, xung quanh cũng không có máu của Tiểu Hiên.
Lão đại có thể kiên trì nhiều năm như vậy cũng là do tin chắc Tiểu Hiên không chết, anh ấy nhất định phải tìm được em trai của mình.
Đây là động lực sống sót của lão đại.
Tần Nhất bị Lâm Thanh nhìn chòng chọc đến tê cả da đầu, cô hoạt động cổ tay một chút, thản nhiên đá lông nheo với Lâm Thanh, trong mắt tràn đầy uy hiếp: "Anh muốn chết sao?"
Lâm Thanh gật lực lắc lắc, sau đó nịnh hót cười cười hỏi: "À ờ...Thất Thất à, cậu biết không, cậu và Tiểu Hiên lớn lên rất giống nhau, với lại nếu như Tiểu Hiên còn ở đây thì chắc cũng lớn bằng cậu..."
Tần Nhất lạnh lùng nói: "Cho nên?"
Lâm Thanh xoa xoa đôi bàn tay, học Đỗ Nguyên cười ngốc nghếch: "Cậu là con ruột sao?"
Chương 61: Thất Thất là Tiểu Hiên
Lâm Thanh hỏi xong, mấy người Lâm Bạch sững sờ, bọn họ không hề nghĩ tới khả năng này. Nói thế nào nhỉ, kỳ thực trong lòng bọn họ nghiêng về phía Tiểu Hiên đã không còn trên đời nhiều hơn.
Không phải bọn họ không muốn nhìn thấy lão đại trở nên tốt đẹp hơn, chỉ là khả năng Tiểu Hiên còn sống thực sự rất thấp.
Năm đó, lũ bắt cóc kia là hạng người gì bọn họ cũng không phải không biết. Cho dù Tiểu Hiên may mắn trốn thoát hoặc là được người có tâm cứu, nhưng đã nhiều năm trôi qua, bọn họ không có khả năng không tìm được một tia manh mối nào.
Lão đại vẫn không chịu từ bỏ việc tìm kiếm Tiểu Hiên, bọn họ cũng giống như vậy. Mấy năm nay thế lực của bọn họ cũng không nhỏ, nhưng phái ra ngoài nhiều người như vậy, đến một tia manh mối cũng không có.
Trong lòng mấy người Lâm Bạch, Tiểu Hiên thật sự đã không còn.
Nhưng bọn họ cũng không dám nói suy đoán của mình cho lão đại, bọn họ sợ anh không chấp nhận được.
Có thể chính bản thân Vân Hoán cũng đã sớm đoán được, chỉ là anh từ đầu đến cuối không dám tin mà thôi.
Cho nên bây giờ đối với suy đoán của Lâm Thanh, đám người Lâm Bạch không nhịn được hi vọng nhiều thêm mấy phần.
Xem thế nào cũng vẫn thấy Tần Nhất thực sự quá phù hợp với tình huống của Tiểu Hiên, hơn nữa lần này bọn họ từ Kinh Đô đi đến thành phố S là vì bọn họ thật vất vả mới có được một tia manh mối, Tiểu Hiên có khả năng ở chỗ này.
Thất Thất (Nhất Nhất) thật sự có khả năng là Tiểu Hiên không, vấn đề này không ngừng lượn quanh trong đầu mấy người Lâm Bạch.
Lâm Thanh hỏi xong thì thận trọng nhìn về phía Tần Nhất, sau đó lại có chút ảo não. Vấn đề này hỏi thừa rồi, giả sử chuyện này cha mẹ Tần Nhất không nói cho Tần Nhất, vậy khẳng định cậu cũng không biết thân thế của mình.
Nếu có thể đi bệnh viện thì tốt rồi, xét nghiệm DNA là phương pháp tốt nhất.
Tần Nhất quả thật vừa tức vừa buồn cười, cô không nghĩ tới Lâm Thanh sẽ cho rằng cô là em trai Vân Hoán. Nhìn nhìn mấy người Lâm Bạch, dường như bọn họ cũng nghi ngờ.
Cô hơi nhướn mày, khóe miệng khẽ cong: "Phải cũng không phải."
Tần Miễn đúng là cha cô, nhưng Tôn Chỉ Lan không phải mẹ cô. Cô chỉ là một đứa con gái riêng không được lộ ra ngoài sáng mà thôi.
Tần Nhất nghĩ như vậy, nhưng Lâm Thanh nghe được đáp án lại hưng phấn không thôi. Anh ta đoán ý của Tần Nhất là cô không phải ruột thịt, cô là được nhận nuôi.
Lâm Thanh chà xát tay, khóe miệng cười toét đến sắp nứt ra. Lúc Lâm Thanh chuẩn bị tiến lên thêm một bước hỏi thăm vài câu, Tần Nhất trực tiếp hắt cho anh ta một chậu nước lạnh, dập tắt tất cả ảo tưởng của anh ta.
"Đừng suy nghĩ, tôi không thể nào là Tiểu Hiên, tôi là con riêng, đã giám định DNA."
Cô quả thật đã làm qua giám định DNA, trước đây Tần Miễn không chịu chấp nhận sự tồn tại của cô, cho rằng người đàn bà kia lừa ông ta, cố ý đến chỗ người quen của ông ta làm giám định.
Kết quả cho thấy cô thật sự là con gái ruột thịt của ông ta, cho dù Tần Nhất cô không phải con gái Tần Miễn cũng không thể là Tiểu Hiên. Bởi vì về bản chất cô là một cô gái, làm sao có khả năng là em trai Vân Hoán được.
Lâm Thanh nghe được đáp án tàn nhẫn này thì thất vọng không thôi. Còn những người khác khi nghe được Tần Nhất là con riêng thì không hề tỏ ra sự kinh ngạc hay có ánh mắt khinh thường.
Trong mắt Lâm Bạch tràn đầy đau lòng, lúc trước anh còn không hiểu tại sao Tần Nhất thoạt nhìn dinh dưỡng lại không đầy đủ như vậy, giờ thì đã hiểu.
Lâm Thanh vò đầu bứt tóc, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Làm sao lại không phải chứ, rõ ràng giống như vậy mà, tại sao lại không phải đây, không nên nha."
Nhìn ánh mắt rõ ràng vẫn còn hoài nghi của Lâm Thanh, khóe miệng Tần Nhất giật rồi lại giật. Tần Nhất đang cân nhắc xem có nên nói ra bản thân là con gái hay không, bằng không con hàng này vẫn sẽ cho rằng mình là Tiểu Hiên.
Xảy ra chuyện như này mọi người cũng không còn nhiều tâm tư ăn uống. Tần Nhất làm đơn giản một ít mì ăn cho qua bữa, chỉ là đến giờ cơm tối Vân Hoán vẫn không có xuất hiện.