[QUYỂN 1][EDIT] MẠT THẾ TRỌNG SINH NỮ VƯƠNG: ĐẾ THIẾU, QUỲ XUỐNG!

Edit by Thanh tỷ

Chương 64: Hái hoa tặc

Chuyện đáng tiếc nhất là, ánh sáng đó chỉ ở bên Tần Nhất ba năm...

Vân Hoán yên lặng nghe chuyện xưa của Tần Nhất, thiếu niên nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại làm cho người nghe đau lòng.

Tần Nhất ngược lại vô cảm, cô thật sự không có cảm giác gì.

Vân Hoán nhịn không được sờ sờ đầu Tần Nhất, xúc cảm ấm áp dưới lòng bàn tay làm cho trong lòng Vân Hoán thoáng qua một tia rung động, nhanh đến mức Vân Hoán không có phát giác ra.

"Về sau tôi bảo hộ cậu, tôi giúp cậu báo thù." Vân Hoán nói ra lời thề của mình, bắt đầu từ giờ khắc này, anh thật lòng coi Tần Nhất là em trai mình.

Tần Nhất giật mình, trên đầu truyền tới cảm xúc khiến cho Tần Nhất rất an tâm. Cô đột nhiên cảm thấy có một người anh trai cũng không tệ, có thể bao bọc mình, có thể bảo vệ mình.

Chỉ hy vọng khi người anh trai này biết cô không phải em trai mà là em gái sẽ không oán trách cô.

"Được, Hoán ca, về sau tôi sẽ theo anh lăn lộn. Chỉ có điều, thù, tôi sẽ tự báo."

Nhớ đến Tần Kiều Kiều, mắt phượng xinh đẹp của Tần Nhất khống chế không được trở nên đen thẫm, sâu không thấy đáy.

Trời vừa sáng Lâm Thanh liền bật dậy, sau khi tỉnh táo thì vội vã nhìn về phía túi ngủ chuẩn bị cho lão đại nhà mình.

Khi thấy túi ngủ căn bản không được động đến, chân mày lập tức nhíu chặt.

Chẳng lẽ lão đại đi cả đêm không về? Rốt cuộc anh ấy đã đi đâu?

Trong lòng Lâm Thanh lấp tức trở nên lo lắng, trước đây tâm tình lão đại không tốt cũng chỉ đi ra ngoài mấy tiếng sẽ trở lại, chưa từng đi cả đêm không về.

Bây giờ đang là tận thế, bên ngoài đều là Zombie, lão đại sẽ không phải gặp chuyện gì nguy hiểm chứ?

Lúc Lâm Thanh đang định đánh thức những người khác cùng đi ra ngoài tìm Vân Hoán thì Vân Hoán đã trở về.

Lâm Thanh nhanh chóng chạy ra nghênh đón, lại gần mới phát hiện trong ngực lão đại còn ôm một bảo bối bị quấn chặt chẽ như tằm.

Lâm Thanh có chút mê mang, cả đêm không thấy lão đại trở về, vừa về lại có thêm một người, chẳng lẽ lão đại hơn nửa đêm không ngủ đi làm hái hoa tặc?

Lâm Thanh bắt đầu bổ não, nhưng lập tức lại phủ nhận suy nghĩ này.

Lão đại nhà anh ta là ai chứ, là vật cách ly giới tính nữ không gần nữ sắc, là một khổ hạnh tăng tiêu chuẩn.

Lâm Thanh bám sát theo, vừa mới chuẩn bị mở miệng thì mắt lạnh của Vân Hoán quét qua, dọa cho lập tức ngậm miệng, không dám hó hé câu nào.

Lâm Thanh giống như cô vợ nhỏ đi theo sau Vân Hoán, anh ta ngược lại muốn nhìn một chút mặt mũi của tằm bảo bối này, vậy mà lại có bản lĩnh khiến cho lão đại đối xử dịu dàng như thế. Nhìn ánh mắt cưng chiều của lão đại, Lâm Thanh cảm thấy thế giới đều sắp sụp đổ rồi.

Nhớ tới Sở Sở cùng bọn họ lớn lên, cô ấy thích lão đại, ai có mắt đều nhìn ra được. Nhưng cảm tình vài chục năm cũng chỉ khiến cho lão đại đối với Sở Sở không quá lạnh nhạt.

Thật sự từ trước tới nay anh ta chưa từng thấy lão đại đối xử với người nào dịu dàng như thế, ngoại trừ lúc lão đại nhìn ảnh chụp của Tiểu Hiên, khuôn mặt anh ấy mới ôn hòa đi chút.

Vân Hoán không để ý đến Lâm Thanh đang lẽo đẽo đi sau mông mình, anh cảm thấy dù chỉ ngủ mấy tiếng nhưng lúc này tinh thần cực kỳ tốt.

Chỉ là cảm nhận sức nặng của người trong lòng, mày kiếm sắc bén của anh nhíu chặt lại. Người này thật sự là quá gầy, ôm vào trong lòng căn bản không có chút trọng lượng nào.

Nhẹ bẫng, hoàn toàn không phải trọng lượng của một thiếu niên mười sáu tuổi nên có.

Vân Hoán cẩn thận đặt Tần Nhất đang ngủ lên trên túi ngủ, kéo chiếc chăn bên cạnh đắp cho Tần Nhất.

Lâm Thanh lúc này mới phát hiện người trong ngực Vân Hoán là Tần Nhất, anh ta có chút kinh ngạc. Tần Nhất ở cùng một chỗ với lão đại từ lúc nào vậy, làm sao bọn họ lại cùng nhau trở về?

Nhưng biết tằm bảo bối là Tần Nhất, Lâm Thanh cũng không cảm thấy kinh ngạc nữa. Nếu nói lão đại bọn họ đối xử dịu dàng với Tần Nhất, anh ta một trăm phần trăm không cảm thấy kỳ quái, dù sao đôi mắt của Tần Nhất và Tiểu Hiên thật sự rất giống nhau.

Lão đại nhất định đã coi Tần Nhất là Tiểu Hiên rồi.

Chương 65: Bệnh viện

Tần Nhất một đêm ngon giấc, đợi khi cô tỉnh lại thì thấy mấy con mắt đang nhìn chằm chằm mình.

Nếu không phải nội tâm Tần Nhất mạnh mẽ, cô đã sớm phóng băng tiễn ra rồi.

Tần Nhất nhíu nhíu mày, thanh âm của cô lúc vừa mới tỉnh dậy còn có chút lười biếng: "Làm sao vậy?"

Sáng sớm nổi điên cái gì? Vây quanh cô làm gì?

Trong tay Sở Mặc Hòa ôm một con thỏ bông, đó là món quà Tần Nhất tặng cho anh ta, con thỏ nhỏ cao khoảng nửa người, mập mạp trắng trẻo, ôm vào trong ngực rất vừa vặn.

Sở Mặc Hòa vô cùng thích con thỏ này, tối ngủ cũng muốn ôm nó đi ngủ.

Sở Mặc Hòa sờ sờ lỗ tai thỏ, ngốc manh nhìn Tần Nhất cười nói: "Thất Thất đẹp, lúc ngủ đặc biệt xinh đẹp."

Đỗ Nguyên sờ sờ bụng mình, cười ngốc: "Ân nhân, tôi đói rồi."

Đỗ Nguyên vừa dứt lời, xung quanh lập tực cũng vang lên mấy tiếng ọt ọt.

Tần Nhất đỡ trán, được rồi, cô vẫn nên mau dậy chuẩn bị bữa sáng thôi.

Dùng xong bữa sáng, mọi người dọn dẹp đồ đạc một chút, chuẩn bị tiếp tục đi về phía nam.

Chiếc Land Rover của nhóm người Tần Nhất thật sự là quá dễ thấy, dọc theo đường đi có không ít người còn đang trốn trong nhà thấy được bọn họ, cho rằng bọn họ là quân nhân, nhao nhao vẫy tay với bọn họ.

Vân Hoán phân phó Lâm Thanh đi thẳng không dừng lại, Tần Nhất dường như còn có thể nghe được tiếng mắng chửi của một số người phía sau.

Đối với cách làm của Vân Hoán, Tần Nhất hoàn toàn tán thành. Tận thế buông xuống, sẽ không có người tới cứu ngươi, ngươi chân chính có thể dựa vào chỉ có chính bản thân mình.

Đợi đến khi đi tới điểm cuối cùng của phía nam thành phố A đã là hai ngày sau. Mấy ngày này, nhóm người Tần Nhất thu thập được không ít vật tư.

Đồ bọn họ thu thập cũng tương đối khá, Tần Nhất lập tức đánh chủ ý vào thuốc men.

Thuốc men trong tận thế rất trân quý, dù cho dị năng giả thân thể cường tráng thì cũng không tránh được có lúc đau đầu nhức óc, ngày thường bị thương cũng cần một ít băng gạc các loại.

Trước đó Tần Nhất đơn thân độc mã, cô không muốn mạo hiểm đi dạo bệnh viện, phải biết rằng nơi nhiều Zombie nhất trong tận thế chính là bệnh viện.

Dù cho Tần Nhất có dị năng và không gian cô cũng chưa từng nắm chắc mười phần là có thể toàn thân trở ra.

Nhưng bây giờ bọn họ có sáu người, lấy thực lực của Vân Hoán bọn họ thì cướp sạch một cái bệnh viện quy mô nhỏ thì chắc không có vấn đề gì.

"Hoán ca, chúng ta đi bệnh viện xem một chút đi, nơi đó có không ít thứ tốt." Tần Nhất vuốt cằm, cười xấu xa.

Tầm mắt Vân Hoán đặt lên trên người Tần Nhất, trong đó xen lẫn cả sự cưng chiều, anh quay sang nói với Lâm Thanh đang ở phía trước: "Đến bệnh viện cách nơi này gần nhất."

"Tuân lệnh." Lâm Thanh quay đầu xe, lên đường tới bệnh viện.

Nhóm người Tần Nhất thảo luận xong liền quyết định mục tiêu cuối cùng là bệnh viện Hồng Sơn.

Bệnh viện này không lớn không nhỏ, bên trong cho dù có Zombie cũng sẽ không quá nhiều, nhóm người Tần Nhất đối phó cũng sẽ không quá chật vật.

Lái xe đến một góc khuất cách bệnh viện không xa, nhóm người Tần Nhất cầm sẵn vũ khí trên tay, nhanh chóng xuống xe.

Zombie trong bệnh viện tương đối nhiều, bọn họ không có khả năng chỉ sử dụng dị năng, vì vậy Tần Nhất đưa cho mỗi người vài món vũ khí thuận tay.

Vân Hoán kéo Tần Nhất đến bên cạnh mình, bình tĩnh căn dặn mọi người: "Lát nữa khi tiến vào mấy người chúng ta không nên tách ra, nhất định phải cẩn thận. Nếu như thực sự không được thì lập tức rút lui, không cần cứng rắn xông lên."

"Đã rõ." Mấy người Lâm Thanh gật đầu đồng ý.

Vân Hoán mở cửa bệnh viện ra, mấy người lập tức xông vào, hai người một dựa lưng vào nhau.

Bệnh viện không hổ là nơi tập trung nhiều Zombie nhất, nhóm người Tần Nhất vừa tiến vào đã có không ít Zombie đi ra đón tiếp. Khuôn mặt chúng nó dữ tợn, gào thét hướng bọn họ xông đến.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi