Edit by Thanh tỷ
Chương 94: Trở mặt
Dương Hạo thấy Hạ Thái còn muốn nói chuyện, anh ta trực tiếp cắt ngang: "Được rồi Hạ Thái, cô đừng nói nữa, chúng ta đi xung quanh tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đã, ngày mai còn xuất phát."
Nói xong, Dương Hạo dẫn theo bọn Triệu Nhã, Triệu Lượng rời đi. Hạ Thái đậm đậm chân tại chỗ mấy cái, có chút không cam lòng đuổi theo.
Sau khi nhóm người đội Dương Hạo đi khỏi, Lâm Bạch hít một hơi thật sâu: "Cuối cùng đã đi."
Anh vẫn luôn biết nữ sinh là loại sinh vật đáng sợ cố chấp nhất, nhưng không nghĩ tới, nữ sinh ở tận thế còn đáng sợ hơn.
Hận không thể một mực kè kè cạnh ngươi, dù cho tàn nhẫn cự tuyệt, đối phương lại coi như không nghe thấy, vẫn như cũ quấn chặt lấy ngươi.
Ví dụ điển hình như nữ sinh tên Hạ Thái này, tương lai sợ rằng còn có càng nhiều nữ sinh hơn thế. Dù sao với giá trị nhan sắc của lão Đại và Nhất Nhất, năng lực trêu hoa ghẹo nguyệt của bọn họ thật sự là rất mạnh.
Đương nhiên cũng không phải nói tất cả nữ sinh đều như vậy, chỉ là nữ sinh như vậy bọn họ gặp được rất ít.
Đỗ Nguyên gãi đầu, hậu tri hậu giác nói: "A, hóa ra chúng ta đã trở mặt với bọn họ."
Bọn họ ở đây dĩ nhiên là chỉ tiểu đội của Dương Hạo. Đối với kết quả này, Đỗ Nguyên rất hài lòng.
Khóe miệng Tần Nhất hiện lên nụ cười tà, mắt phượng xinh đẹp hơi híp lại: "Trở mặt thì trở mặt, có cái gì không tốt chứ, Dương Hạo không phải là người có thể thành đại sự."
Tần Nhất trực tiếp cho Dương Hạo một cái kết luận. Trực giác của cô luôn luôn rất chuẩn, mà trong mấy ngày ở chung ngắn ngủi, Tần Nhất cũng đã nhìn ra, Dương Hạo có chút khôn vặt, thực lực cũng không kém.
Nhưng người này không quyết đoán, cân nhắc quá nhiều, thiếu năng lực lãnh đạo. Đội của bọn họ cuối cùng nhất định sẽ chia năm xẻ bảy, bởi vì tâm của bọn họ cũng không đủ vững.
"Đúng vậy, chúng ta cũng không phải không thể không kết giao với anh ta. Vốn chỉ là muốn trong tận thế giao thiệp thêm vài người bạn, dù sao đây cũng là chuyện tốt. Nhưng xem ra hiện tại, bạn bè là không thể tùy tiện kết giao."
Người lên tiếng là Lâm Thanh vừa đi khiêng mấy túi vật tư trở về, anh ta vừa dứt lời thì thả vật tư trên vai xuống, cười nói: "Không nói đến bọn họ nữa, dù sao cũng chỉ là một vài người xa lạ. Nhất Nhất, cậu cảm thấy khỏe hơn chưa?"
Lâm Thanh lo lắng hỏi thăm sức khỏe của Tần Nhất. Mấy ngày nay đám bọn họ đều rất lo lắng, đã thế còn phải đối mặt với khí lạnh tỏa ra của lão Đại.
Tần Nhất xoay xoay cổ tay trắng nõn tinh tế, cho dù hiện tại thời tiết âm u không có nổi bao nhiêu tia sáng, nhưng làn da Tần Nhất trắng nõn giống như là có thể phản quang vậy.
"Không có việc gì, hiện tại tôi đã tốt hơn rất nhiều. Quả nhiên vẫn phải đánh một trận, đánh xong cái gì cũng chỉ là mây bay."
Tần Nhất càng nghĩ càng cảm thấy biện pháp này không tồi, lần sau tâm tình không tốt cứ trực tiếp tìm người đánh một trận là xong.
Sở Mặc Hòa đang ôm thật chặt con thỏ đứng sau lưng Lâm Thanh, nghe được lời Tần Nhất nói thì vô cùng tán thành gật đầu một cái, đôi mắt long lanh ánh nước lóe sáng: "Đồng ý, tôi cũng cảm thấy đánh người là thoải mái nhất. Chỉ cần đánh người xong, buồn đau vô cớ gì đó đều biến mất."
Lâm Thanh kêu rên: "Xong rồi xong rồi, phải làm sao bây giờ? Ban đầu có một Sở Hòa đáng sợ đã đủ rồi, hiện tại lại thêm một Nhất Nhất. Chậc chậc chậc, việc chùi đít về sau từ một phần nay lại thành hai phần rồi."
Vân Hoán lạnh nhạt đảo mắt qua Lâm Thanh, một tay cắm trong túi quần, từ trên xuống dưới toàn thân đồ đen, trông anh giống như ác ma tới từ vực sâu, cấm dục mà cao quý, giọng nói dễ nghe có thể khiến cho lỗ tai người nghe mang thai vang lên.
"Thất Thất có tôi là được rồi, cậu chỉ cần phụ trách thay Sở Hòa giải quyết tốt hậu quả thôi."
Con bà nó, trong lòng Lâm Thanh chửi thầm, rốt cuộc đệ khống đã khống đến trình độ nào rồi?!
Chương 95: Tâm tư của Tiểu Lam
Mọi người chuyển vật tư về khách sạn, Tần Nhất vung tay lên, mấy túi vật tư trên đất trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi, giống như đang làm ảo thuật.
Lâm Thanh nhìn Tần Nhất khen ngợi: "Quả nhiên Nhất Nhất là giỏi nhất, giống như có được hộp bảo bối vạn năng vậy."
Về điểm này thì ý kiến của tiểu đội Vân Hoán cực kỳ nhất trí. Có Tần Nhất, rất nhiều chuyện bọn họ làm đều thuận tiện không ít.
"Đúng rồi." Lâm Thanh chuyển đề tài: "Nữ sinh vừa rồi đi theo sau lưng đám người Dương Hạo là người ngày đó lão Đại và Nhất Nhất cứu nhỉ, nhìn bộ dáng cô ta giống như hoàn toàn không biết chúng ta."
Người Lâm Thanh nói chính là Cao Tình, nói ra thì Tần Nhất cũng không ngờ tới Cao Tình sẽ ở cùng một chỗ với nhóm Dương Hạo. Nhìn phản ứng của Cao Tình hôm nay, quả nhiên là không biết bọn họ (nhóm Tần Nhất).
Xem ra Tiểu Lam vẫn có chút tác dụng, không uổng phí nó ăn nhiều đùi gà của cô như vậy.
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Tiểu Lam khinh thường hừ hừ: "Nữ nhân ngu xuẩn, biết bản lĩnh của ta rồi chứ, ta chính là Băng Phượng điện hạ vĩ đại đó."
Không cần nhìn Tần Nhất cũng biết bộ dáng hiện tại của Tiểu Lam, nâng cao cái bụng tròn vo, sợi lông ngốc trên đầu vểnh lên, trong đôi mắt nhỏ như hạt đậu đầy ngạo kiều.
"Làm sao bây giờ mới lên tiếng, trước đó còn không thèm để ý tới tao, hử?"
Con hàng này không biết xảy ra chuyện gì, từ đêm đó sau khi giúp cô bóp méo ký ức của Cao Tình vẫn luôn ỉu xà ỉu xìu. Trước vẫn luôn lảm nhảm không ngừng, bây giờ lại không thèm để ý tới cô.
Lúc đấy cô còn cho rằng con hàng này đã xảy ra chuyện gì, nghĩ rằng do nó dùng nhiều tinh thần lực hoặc là bị thủ đoạn của cô dọa sợ. Cô còn đặc biệt dàng chút thời gian tiến vào không gian nhìn xem con hàng này, ai ngờ con hàng này lại đang say sưa gặm đùi gà ngon lành.
Nhưng vừa nhìn thấy cô tiến vào không gian lại quay mông bỏ chạy, mặc kệ cô gọi thế nào, dụ dỗ ra sao cũng không chịu ra.
Nhưng mà nhìn thấy khẩu vị của con hàng này tốt như vậy cô cũng yên lòng. Đối với đồ tham ăn như Tiểu Lam mà nói, có thể ăn thì là không có chuyện gì.
Tiểu Lam nghe thấy tiếng "hử" của Tần Nhất thì trái tim nhỏ bị dọa cho run lên, nó nhịn không được dùng móng vuốt bới đất, ấp úng nói không ra lời.
Nó phải nói như thế nào với nữ nhân ngu xuẩn này đây. Nó nhìn thấy ký ức của cô, nhất thời có chút đau lòng, lại có chút kinh ngạc khiếp sợ, ngược lại không biết nên đối mặt cô thế nào.
Tần Nhất muốn sửa ký ức của Cao Tình, thay đổi bộ dáng của Tần Nhất trong đầu Cao Tình thành Tần Hàn Mạt. Nhưng Tiểu Lam chưa từng gặp Tần Hàn mạt, nó nhất định phải xâm nhập vào ký ức trong đầu Tần Nhất để nhìn bộ dáng Tần Hàn Mạt.
Tinh thần lực của Tiểu Lam xâm nhập vào trong não hải của Tần Nhất, nó có thể thấy được ký ức ngày xưa của cô. Vừa xem, liền xem hết một đời của Tần Nhất.
Chính xác mà nói là Tần Nhất kiếp trước, đứa bé nho nhỏ bị buộc trong góc tường, trải qua sinh hoạt không bằng một con chó. Về sau thiếu nữ bị người nhà ghét bỏ, bị bạn học và thầy giáo khinh thường, tưởng rằng cô em gái cùng cha khác mẹ của mình là ánh sáng trong sinh mệnh, kết quả lại là người tổn thương cô sâu nhất, lại càng không cần phải nói đến những chuyện xảy ra sau tận thế.
Tiểu Lam mặc dù vừa mới chui từ trong trứng ra, nhưng nó sớm đã có linh tính. Khi nó còn ở thế giới cũ, vừa mới ra đời đã nhận hết sự sủng ái.
Cũng bởi vì vậy, tâm trí Tiểu Lam vẫn còn bảo trì một mặt đơn thuần hồn nhiên thiện lương nhất. Nhìn thấy Tần Nhất gặp phải đủ loại cảnh ngộ, nó vô cùng đau lòng. Nhưng trong khoảng thời gian ở chung, nó biết chủ nhân mới của nó không cần người khác đồng tình.
Nó rình coi ký ức của Tần Nhất, nó sợ lúc mình đối mặt với Tần Nhất sẽ khắc chế không được lộ ra sơ hở, cho nên mấy ngày nay nó đều tận lực tránh cô.
Sợi lông ngốc trên đầu Tiểu Lam vểnh lên, ánh mắt đảo loạn né tránh mắt đối mắt, gấp đến mức dùng cánh quạt bay suy nghĩ linh tinh trong đầu mình, cũng không biết nên trả lời Tần Nhất thế nào.