(QUYỂN 2) 10 VẠN LÍ DO PHẢI KHẮC KIM

Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.

Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.

~~~

"Bệ hạ, đám thích khách kia... Thật sự là do người sắp đặt sao?" Tiểu Kim rót một tách trà cho Quân Hành Ý.

Quân Hành Ý dựa vào ghế, ngắm nghía bình sứ bạch ngọc trong tay: "Không nên hỏi thì đừng hỏi."

"Dạ"

"Ngươi lui ra ngoài đi."

"Bệ ha, hai vị tiểu thư kia xử lý thế nào?"

"Tìm một chỗ cho hai người đó ở lại." Quân Hành Ý thuận miệng nói: "Đừng để họ chết."

"Nô tài hiểu rõ." Đây là bệ hạ muốn để hai vị này liên lạc với bên ngoài: "Tần tiểu thư kia... Cần nô tài gọi người đến dạy quy củ không ạ?"

"Không cần."

Tiểu Kim rời khỏi phòng, đóng cửa lại, đứng bên ngoài canh giữ.

Có một tiểu thái giám nhỏ giọng bát quái: "Kim công công,bệ hạ thật sự cho vị Tần tiểu thư kia thị tẩm?"

"Ngươi vào hỏi bệ hạ đi."


"Làm sao nô tài dám chứ."

"Vậy sao ngươi hỏi ta?"

"Kim công công không phải người bình thường được bệ hạ sủng ái sao?" Tiểu thái giám thật dám nói: "Những người như chúng nô tài sao dám nhiều lời trước mặt bệ hạ?"

Tiểu Kim: "Ý của ngươi là ta mạng lớn à?"

"...."

Tiểu thái giám cảm thấy Kim công công đã ở cùng bệ hạ quá lâu, phong cách nói chuyện cũng trở nên giống nhau rồi.

Tiểu thái giám không dám hỏi tiếp, nhanh chóng lui sang một bên.

Tiểu Kim là người đi theo Quân Hành Ý lâu nhất, hai người gần như lớn lên cùng nhau, khác với những thái giám khác.

Lần nào Quân Hành Ý cũng nói chém đầu Tiểu Kim, nhưng đầu Tiểu Kim vẫn ở trên cổ.

Nhưng nếu là người khác, cỏ trên mộ đã cao mười thước.

...

Trong điện.

Lư hương rỗng được chạm khắc hình con thú may mắn, làn khói bay lượn lờ, hương thơm phảng phất trong đại điện.


Quân Hành Ý mở bình sứ trong tay ra, lấy hai viên thuốc từ bên trong ra.

Viên thuốc chỉ có vị đắng, nhưng Quân Hành Ý dường như không có vị giác.

Mặt không đổi sắc nhai nuốt thuốc.

Hắn ném bình sứ lên bàn, đứng dậy đi vào bên trong.

Tiểu cô nương đã cởϊ áσ choàng trên người xuống, chiếc váy xanh đậm ôm lấy thân hình mỏng manh của cô gái.

Mái tóc đen dài xõa ngang lưng.

Lúc này cô đang im lặng đứng trước kệ đồ cổ, đánh giá những vật trang trí ở trên kệ.

"Thích không?"

Linh Quỳnh nghe thấy giọng nói, xoay người lại, mỉm cười: "Thích nha."

Tiểu cô nương vốn dĩ sinh ra đã trắng trẻo, lúc này còn nở một nụ cười, trông cô dịu dàng ngoan ngoãn, giống như một đóa hoa lan trắng lặng lẽ nở rộ.

Quân Hành Ý: "Trẫm đã kêu ngươi trải giường chiếu, ngươi đang làm gì vậy?"

"Chuẩn bị xong rồi!" Linh Quỳnh ngoan ngoãn nói: "Bệ hạ cũng không nói thần không thể đi lại."


Quân Hành Ý: "...."

Người bình thường sẽ không dám!

"Xem ra thật sự không có ai dạy quy củ cho ngươi."

"Bệ hạ sẽ dạy ta sao?" Linh Quỳnh nghiêng đầu: "Ta đồng ý học quy củ trên giường cùng bệ hạ."

"....."

Đôi mắt Quân Hành Ý nheo lại, hắn bước tới nắm cằm Linh Quỳnh: "Ngươi nói chuyện như vậy với tất cả mọi người à?"

"Chỉ nói với bệ ha thôi." Tiểu cô nương nhíu mày, giọng nói mềm mại, như đang dụ hoặc hay oán giận: "Bệ ha, ngươi làm đau ta."

Con ngươi đen như bảo thạch, lúc này hơi hơi ướŧ áŧ như có sương mù, giống như nếu hắn tiếp tục dùng lực, nàng sẽ khóc ngay lập tức.

Quân Hành Ý theo bản năng buông nàng ra, có chút phiền muộn, giang hai tay: "Thay quần áo."

"Ồ."

Linh Quỳnh đi đến, cởi đai lưng ra.

Trên người Quân Hành Ý mang theo một mùi vị đắng nhẹ, giống như một loại thuốc nào đó, nhưng cũng không khó ngửi.
"Bệ hạ, còn hai người nữa, còn muốn gặp hay không?" Vậy mà con trai lại có ba người cùng một lúc.

Ba ba còn chưa hạnh phúc được như vậy!

Làm hôn quân thật sự thích....

Thật sự muốn làm một hôn quân.

Quân Hành Ý cười lạnh: " Còn chưa vào cung mà đã tranh sủng sao?"

Linh Quỳnh ngẩng đầu: "Bệ hạ hiểu lầm rồi."

"Vậy ngươi có ý gì."

"Ta là người đầu tiên bệ hạ thị tẩm, sẽ xử lý các nàng trước, vậy bệ hạ còn muốn thị tẩm bọn họ không?"

"....."

Người con gái đứng trước mặt hắn có khuôn mặt vô cùng ngoan ngoãn, khóe miệng mỉm cười, nhưng lời nói ra lại làm cho người ta rùng mình.

Rõ ràng Quân Hành Ý cảm nhận được...

"Trẫm không muốn thị tẩm bọn họ." Quân Hành Ý đẩy nàng ra, tự cởϊ áσ bào bên ngoài ra: "Ngươi cũng vậy, đêm nay ngươi ở lại đây."

Linh Quỳnh kinh ngạc: "Bệ hạ không cần ta làm ấm giường sao?"
Quân Hành Ý: "Ngươi mơ thật đẹp."

Linh Quỳnh: "....."

Nhìn đi.

Đã nói không thể nào có chuyện tốt như vậy.

Không có bữa cơm nào là miễn phí.

Nếu có thì cũng là hố.

Quân Hành Ý không cho Linh Quỳnh chạm vào người mình, tự mình cởϊ qυầи áo rồi tắm rửa, đi ngủ.

"Thả rèm xuống, thất thần cái gì?"

"....."

Ngươi thật là hung dữ.

Chờ ba ba có tiền, sẽ cho ngươi biết sức mạnh của người chơi khắc kim.

"Không phải ngươi đang mắng trẫm chứ?"

"Không có"

Quân Hành Ý hừ lạnh một tiếng: "Tốt nhất là như vậy."

Linh Quỳnh cố gắng nặn ra một nụ cười, thả rèm xuống.

Rèm là một tấm voan mỏng, hoàn toàn có thể nhìn thấy được bên trong Quân Hành Ý nằm thẳng, hai tay đè lên chăn.

Linh Quỳnh đứng ở ngoài, không thèm kiêng nể gì nhìn chằm chằm hắn.

Quân Hành Ý từ từ nhắm mắt lại, lúc này mới yên lặng, Linh Quỳnh mới phát hiện sắc mặt hắn hơi tái nhợt.
Thân thể của hắn lại không tốt?

......

Quân Hành Ý ngủ trước, cả đêm có tỉnh lại vài lần.

Linh Quỳnh không thể nghỉ ngơi được, bị hắn sai khiến, một lát thì ăn cái này, chốc lát lại đưa nước, một lúc nữa lại đi đóng cửa sổ, chốc lát lại mở cửa sổ ra...

Linh Quỳnh cảm thấy hắn cố ý, nhưng nàng không có chứng cứ.

Trời gần sáng, cuối cùng Quân Hành Ý cũng không làm khó nữa.

Linh Quỳnh ngồi bên canh, mở thanh tiến trình coi cho tỉnh táo.

[Ưng tự hồng nhạn đạp tuyết nê] Tấm thẻ đã được lật ra, cho tới bây giờ Linh Quỳnh vẫn không hiểu được cái tên này có liên quan gì với nội dung tấm thẻ.

Linh Quỳnh quyết định không lo chuyện này nữa, bắt đầu thưởng thức vẻ đẹp tuyệt vời của con yêu.

Tấm lụa mỏng được thả rơi xuống chiếc ghế rồng, loáng thoáng có một bóng người ở trong đó.
Gió thổi một góc tấm lụa, có thể dễ dàng nhìn thấy một nam nhân ngồi trên ghế rồng.

Hắn nằm trên ghế rồng, chân gác lên tay vịn, chân còn lại khụy xuống, giẫm lên thành ghế, long bào rơi xuống nền tuyết trắng, ánh sáng chiếu vào óng ánh.

Ngón tay trắng nón cầm một ly rượu có khắc hoa văn một con rồng vàng, ly rượu áp lên đôi môi ửng hồng, hơi ngẩng đầu lên, rượu rơi xuống theo cằm của nam nhân, chảy xuống cổ áo làm ướt đẫm một vùng nhỏ.

Ánh mắt nam nhân mơ màng, nghiêng đầu về phía trước, ý cười ở khóe miệng như có như không.

Cuộc sống có màu sắc tươi đẹp như thế, không còn gì hơn.

Linh Quỳnh ôm chặt trái tim bé bỏng của mình, vui vẻ thưởng thức vẻ đẹp thịnh thế mĩ nhan của con yêu mình.

Cô nhìn về phía giường, mặc dù là đang ngủ, nhưng khuôn mặt Quân Hành Ý vẫn hung dữ một cách khó hiểu.
Haizzzz.

Hiện thực và lý tưởng.

Tiểu Kim không dám tùy tiện vào, vẫn đợi ở bên ngoài.

Mắt thấy thời gian lên triều đã sắp qua, bên trong cũng không có động tĩnh gì, Tiểu Kim có chút lo lắng bất an.

Cuối cùng Tiểu Kim cẩn thận mở cửa ra, đi vào xem.

Cửa phòng không đóng, Tiểu Kim bước vào thì nhìn thấy Linh Quỳnh ôm đầu gối, nằm trên ghế dựa, giống như đang ngủ.

"......"

Không có chuyện gì xảy ra sao?

Bệ hạ đã làm gì vậy?

Còn tưởng bệ hạ đột nhiên nghĩ thông suốt, kết quả lại đi tìm người nhìn hắn ngủ sao?

Tiểu Kim không hiểu, cũng không muốn hiểu, lại càng không dám vào, yên lặng lui ra ngoài.

....

Lúc Quân Hành Ý thức dậy, giờ lên triều đã qua, hắn cũng không để ý, rõ ràng đây cũng không phải lần đầu hắn trốn việc.

Hắn nhìn chằm chằm rèm che giường, vô cùng chuyên chú, giống như trên đó có một tuyệt tác nào đấy đang chờ hắn phá giải bí mật.
Một lúc lâu sau, Quân Hành Ý mới quay đầu, nhìn ra bên ngoài tấm voan mỏng.

Tiểu cô nương ôm đầu gối, nằm trên ghế dựa ngủ say.

***

Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi