[QUYỂN 2] ẢNH HẬU GIỚI GIẢI TRÍ TRỌNG SINH

“Vũ Sơ, không phải cậu đã biết cái gì chứ?” Hạ Tử Tịnh trợn tròn hai mắt, ngay cả khóc cũng quên mất.

Cũng không để ý tới câu hỏi của Hạ Tử Tịnh, Dương Vũ Sơ đi thẳng tới trước mặt Đặng Tuyết: “Cậu còn muốn giả bộ sao?”

Đặng Tuyết cười gằn hai tiếng: “Giả, giả vờ? Tôi thấy kẻ đang giả bộ là cô ấy? Dương, Vũ, Sơ! Cô mới là nội gián!”

“Trưa nay rõ ràng tôi đã nhìn thấy cậu tiến vào thang máy, dừng ở tầng năm, cậu dám nói không phải cậu tiến vào phòng của Kiều Diệp?”

Ánh mắt Đặng Tuyết hơi ngưng lại, lập tức hiện ra tia khinh thường: “Đúng là tôi lên tầng năm, nhưng điều này lại có thể chứng minh tôi tiến vào phòng Kiều Diệp, trộm đi tư liệu sao? Ai nhìn thấy?” Lạnh lùng nhếch lên khóe môi: “Ngược lại là cô đấy, quan sát cũng thật rõ ràng, muốn kéo tôi làm kẻ thế mạng sao? Nằm mơ!”

“Cậu đừng có ngậm máu phun người! Vậy cậu nói cho rõ ràng, vô duyên vô cớ cậu lên tầng năm làm gì?”

“Tôi về phòng của mình lấy băng vệ sinh, không được sao?”

“Cậu!” Dương Vũ Sơ tức giận đến run cả người.

“Tôi nhớ rồi, hình như cô cũng rời đi nửa chừng cơ mà?” Đặng Tuyết thưởng thức điếu thuốc lá dành cho phụ nữ ở trong tay, cười lạnh lùng và kiêu ngạo.

“Đúng vậy, tôi vẫn đi theo sau cậu……”

Bốp ——

Ai cũng không ngờ được Đặng Tuyết lại đột nhiên động thủ, Dương Vũ Sơ che má, mở to mắt, không thể tin được mà nghiêng đầu nhìn Đặng Tuyết, đáy mắt dại ra, như là bị một cái tát đánh cho hồ đồ.

Đặng Tuyết vọt lên phía trước, tóm chặt tóc dài của Dương Vũ Sơ, đáy mắt chợt lóe lên vẻ tàn nhẫn: “Con khốn! Theo dõi tôi? Nhắc nhở cô, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, tự mình hiểu lấy!” Sau đó, đẩy Dương Vũ Sơ vào góc phòng, như ném một thứ gì đó bẩn thỉu.

Hạ Tử Tịnh vội vã đi đỡ, hai mắt Đặng Tuyết dương như đã đóng băng từ lâu.

Vào lúc này, Lâm Thấm đứng ra, che ở trước mặt Dương Vũ Sơ và Hạ Tử Tịnh: “Đặng Tuyết, cậu không cảm thấy chính mình hơi quá đáng sao? Trước mặt mọi người muốn uy hiếp, cậu là đang hận Dương Vũ Sơ theo dõi cậu, hay là đang sợ cô ấy đã nhìn thấy điều gì? Cậu lên lầu rốt cuộc làm cái gì? Lẽ nào nội gián đúng là cậu?”

Dạ Cô Tinh nhìn Lâm Thấm giây lát, vào lúc này còn có thể bình tĩnh phân tích như vậy, xem ra cô nữ sinh này cũng không ngốc nghếch ngọt ngào như vẻ bề ngoài.

Đối mặt với những lời chỉ trích chính nghĩa của Lâm Thấm, Đặng Tuyết chỉ cười gằn, rung rung đầu ngón tay cầm điều thuốc lá trong, hít thật sâu hai hơi, phun ra một vòng khói vấn vít cực kỳ đẹp đẽ——

“Tùy mọi người nghĩ như thế nào, tôi nói một lần cuối cùng, không, phải, tôi!” Sau đó nhún nhún vai: “Không tin thì mọi người báo cảnh sát, tôi không có ý kiến gì.”

Lâm Thấm bị thái độ không nóng không lạnh của cô ta làm cho nghẹn họng, sắc mặt khó coi, khẽ cắn răng, cuối cùng cũng lựa chọn trầm mặc.

Trong quá trình mọi người tranh chấp, Dạ Cô Tinh vẫn luôn quan sát vẻ mặt của tất cả mọi người, các nam sinh lựa chọn trầm mặc, khoanh tay đứng nhìn đối với đại chiến xé mặt nhau của các nữ sinh.

Kiều Diệp cũng giống như cô, cẩn thận quan sát vẻ mặt thần thái của mỗi người, Âu Dương, Trình Bằng, Phương Tái Châu, Tống Vũ nhíu chặt mày, sầu lo rõ ràng, mà Từ Nhất Hạo vẻ mặt lại ngơ ngác, hoặc là đến bây giờ cậu ta còn không thể nào tiếp thu được sự thực trong đội tuyển có nội gián.

“Đã cãi nhau xong, mắng xong, đánh nhau xong chưa?” Dạ Cô Tinh vẫn luôn trầm mặc đột nhiên lên tiếng, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía cô, dường như trong nháy mắt đẫ tìm thấy người tâm phúc.

“Đội trưởng, cậu có ý gì không?”

“Đội trưởng, dựa cả vào cậu…..”

“Đúng vậy! Chúng ta đã không còn cách nào, lẽ nào thật sự phải rút lui khỏi vòng bán kết?”

Ai cũng nhao nhao nói, gian phòng mới vừa yên tĩnh, lại tức thì sôi sùng sục.

Dạ Cô Tinh giơ tay: “Mọi người trước tiên bình tĩnh đừng nóng, chưa tới bước cuối cùng, ai thua ai thắng vẫn không thể biết được, không được tự tự loạn thế trận.”

Tất cả mọi người yên tĩnh lại, ánh mắt nhìn về phía Dạ Cô Tinh lại như nhìn thấy ánh sáng mặt trời, bây giờ bọn họ hoang mang lo sợ, bó tay toàn tập, mà Dạ Cô Tinh là nhánh cỏ cứu mạng duy nhất, trải qua vòng đấu loại, còn lấy được vị trí thứ nhất, không có người nào đồng ý cứ như thế mà từ bỏ!

Cuộc thi vật lý toàn quốc dành cho các trường đại học, cơ hội hiếm có, nếu như có thể đoạt được giải thưởng, cũng có rất nhiều lợi ích đối với phát triển trong tương lai của bọn họ trong giới vật lý.

“Chìa khóa cửa phòng đâu?” Dạ Cô Tinh bình tĩnh nói.

Khóa cửa hoàn hảo không hư hỏng, chỉ có thể chứng minh là bị người khác dùng chìa khóa mở ra, lấy trộm tư liệu đi.

“Tôi và Nhất Hạo mỗi người có……” Động tác thò tay vô túi của Kiều Diệp đột nhiên ngừng lại, sắc mặt khẽ biến, một lúc lâu sau ngẩng đầu, bất đắc dĩ nở nụ cười với Dạ Cô Tinh: “Chìa khóa của tôi, mất rồi……”

Từ Nhất Hạo móc ra chìa khóa bên trong túi quần, quơ quơ: “Tôi vẫn còn, ăn cơm trưa xong trở về là tôi mở cửa.”

Ánh mắt băn khoăn nghi ngờ của tất cả mọi người đảo giữa hai người Kiều Diệp và Từ Nhất Hạo, sự tình càng khó lòng phân biệt.

“Lúc rời đi, là ai khóa cửa?”

Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, Âu Dương giơ tay lên: “Là tôi và Tống Vũ đi cuối cùng, tôi tiện tay đóng cửa.”

Dạ Cô Tinh mắt sáng như đuốc, khóe môi chợt nhếch lên nụ cười hời hợt: “Cậu chắc chắn đã đóng chặt cửa?”

“Tôi chắc chắn.”

“Khẳng định như vậy?”

Âu Dương theo bản năng đẩy một cái mắt kính trên sống mũi, thận trọng gật đầu: “Bởi vì tôi sợ đóng không kỹ, còn cố ý đẩy cửa một cái xác nhận lại.”

Dạ Cô Tinh không tỏ rõ ý kiến gì đối với câu trả lời của cậu ta, nhìn về phía Kiều Diệp: “Cậu đi hỏi quản lý đại sảnh lấy video giám sát của tầng này và đại sảnh.”

Kiều Diệp gật đầu, nhanh chóng hành động.

Mà mặt Đặng Tuyết lại hơi tái, trên trán mơ hồ bốc lên mồ hôi lạnh, điếu thuốc lá giữa hai ngón tay khẽ run rẩy.

Hình ảnh đó bị Dương Vũ Sơ thu hết vào trong mắt, hừ lạnh một tiếng, hồ ly cũng phải lộ ra cái đuôi mà thôi!

Thực ra, từ khi cô ta đoán được Triệu Gia Nam trừ mình ra còn có một nội ứng khác, Dương Vũ Sơ đã có loại linh cảm rất không tốt, bằng sự hiểu rõ của cô ta đối với Triệu Gia Nam, nhất định phải làm ra một chuyện thật lớn cô ta mới hả giận được.

Vì thế, mấy ngày gần đây, thần kinh của cô ta vẫn luôn căng thẳng cao độ, lúc nào cũng như bị kéo căng ra, chăm chú quan sát mỗi người, không bỏ sót một điều gì, vì thế, ngày hôm nay khi Đặng Tuyết lén lén lút lút rời khỏi, cô ta mới có thể đúng lúc phát hiện, sau đó bám theo.

Bởi vì Đặng Tuyết vào thang máy trước, cô ta đành phải đi vào một cái thang máy khác, chờ khi cô ta bước ra cửa thang máy rốt cuộc không thấy bóng dáng của Đặng Tuyết đâu cả, nhìn số tầng hiện lên trên thang máy, đúng là dừng ở tầng năm.

Vì để đảm bảo an toàn, cô ta thử gõ cánh cửa phòng Đặng Tuyết tuyết, không có người đáp lại, vì thế Đặng Tuyết nói đi lấy băng vệ sinh, căn bản không có chút hợp lý nào, Đặng Tuyết rõ ràng là đang nói dối!

Sau đó, cô ta lại đi qua căn phòng của Kiều Diệp và Từ Nhất Hạo cùng một tầng, vẫn không phát hiện có cái gì không ổn, lúc này mới trở về phòng khách tiếp tục ăn cơm.

Trải qua cô ta quan sát, người rời đi trong lúc ăn cơm, trừ mình ra cũng chỉ còn lại Đặng Tuyết!

Vì thế, nội gián chắc chắn là Đặng Tuyết không thể nghi ngờ! Buồn cười là cô ta lại chó cùng rứt giậu, cắn ngược lại một cái, còn có một cái tát này! Thực sự là vô cùng đáng hận!

Nếu là lúc trước, cô ta chắc chắn sẽ khóc lóc om sòm giả điên, nhất định phải trả lại một cái tát này, thế nhưng không biết tại sao, cô ta không muốn lộ ra dáng vẻ đanh đá chua ngoa như mấy bà hàng chợ trước mặt Dạ Cô Tinh, vì thế mới cắn răng nhẫn nhịn!

Một phút sau, Kiều Diệp trở về, đầu đầy mồ hôi, nhưng chỉ lắc lắc đầu với mọi người.

“Tôi và quản lý đại sảnh đi tới phòng giám sát, mới phát hiện từ trước khi chúng ta vào ở, nơi này có một cơn bão vừa đi qua, làm hỏng gần hết các camera ở ba tầng, bốn năm sáu, và sảnh, bởi vì vẫn không tìm được người sửa chữa, mới kéo dài tới bây giờ.”

“Tại sao lại như vậy?” Lâm Thấm cau mày, kinh ngạc thốt lên.

Đặng Tuyết bỗng dưng thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt Dương Vũ Sơ căm giận nhìn chằm chằm cô ta, giống như ngay một giây sau sẽ xông lên cắn chết không tha.

“Bây giờ đầu mối duy nhất đã bị đứt đoạn mất, chúng ta nên làm gì?” Kiều Diệp nhìn Dạ Cô Tinh hỏi.

Cô lại nở một nụ cười xa xăm, dường như tất cả đã nằm trong lòng bàn tay, bình tĩnh liếc mắt một cái là rõ ràng, mọi người lúc này mới giật mình, từ khi biết được tình hình đến bây giờ, Dạ Cô Tinh từ đầu tới cuối đều chưa từng lộ ra một chút kinh hoảng, động viên mọi người đâu vào đấy, sắp xếp tất cả.

Tất cả mọi người ổn định lại cảm xúc

“Khi mọi người sưu tập tư liệu, có phải là đều sử dụng Laptop của bản thân?”

“Đúng vậy, nơi này cũng không có thư viện, chỉ có thể thông qua kiểm tra, thu thập tư liệu ở thư viên trên internet.”

“Vậy thì dễ làm rồi.”

Kiều Diệp mắt sáng lên: “Đội trưởng, cậu có phương pháp cứu vãn tình hình?”

Tất cả mọi người đều sốt sắng mà nhìn chằm chằm Dạ Cô Tinh.

“Chỉ cần máy tính kết nối với Internet đều sẽ lưu lại dấu vết, những trang web đã truy cập, sẽ ghi lại lịch sử truy cập, xem lịch sử truy cập, muốn tìm lại tư liệu thất lạc cũng không khó.”

“Nhưng mà mấy ngày nay số trang web mọi người truy cập tới hàng ngàn, hàng vạn, vàng thau lẫn lộn, nếu là bây giờ mở ra lịch sử ghi chép, vậy phải tiến hành sàng lọc lại một lần nữa, không khác gì so với làm lại từ đầu, giống như với đi lại từ đầu con đường đã đi trong hai ngày qua, vẫn tốn thời gian mất công sức.” Kiều Diệp phản bác.

Dạ Cô Tinh khoát tay: “Chuyện này không cần lo lắng. Tư liệu mọi người thu thập, tổng hợp lại cuối cùng, nhất định đã trải qua suy nghĩ đắn đo và so sánh lựa chọn, điều này trực tiếp thể hiện ở số lượt click vào xem và thời gian đọc trang web. Tôi sẽ viết một chương trình tạm thời, mọi người lưu vào máy tính của từng người, lịch sử ghi chép sẽ dựa theo thời gian đọc web dài hay ngắn và số lượt click chọn bao nhiêu từ cao tới thấp tiến hành xếp thứ tự, mọi người chỉ cần xem những trang web xếp hạng bên trên, là có thể tìm về phần lớn tư liệu.”

Từ Nhất Hạo vui mừng đến mức suýt nữa nhảy dựng lên, hai bước vọt tới trước mặt Dạ Cô Tinh: “Đội trưởng, cậu chính là một thiên tài!”

Khuôn mặt âm trầm nhỏ nhắn của Lâm Thấm có vẻ sau cơn mưa trời lại sáng, cảm xúc kích động trong mắt dường như không lời nào có thể miêu tả được: “Đội trưởng, cậu là số một!” Vừa nói vừa duỗi ngón tay cái ra!

Dạ Cô Tinh không chút biến sắc để ý phản ứng của hai người Dương Vũ Sơ và Đặng Tuyết, Đặng Tuyết như trút được gánh nặng, mà Dương Vũ Sơ mắt lại lộ ra vẻ hưng phấn và vui mừng.

Nhanh chóng đưa mắt nhìn về phía mấy người nam sinh tương đối trầm mặc, vừa nhanh vừa vội, không hề có chút sức lực, Kiều Diệp, Phương Tái Châu, Trình Bằng, Tống Vũ đều sững sờ, mà Âu Dương theo bản năng tránh né, sau đó lại nhanh chóng giương mắt, nhìn thẳng vào mắt Dạ Cô Tinh, trong mắt mơ hồ mừng rỡ, phảng phất ánh mắt lẩn trốn vừa rồi của cậu ta, cũng chỉ là ảo giác của Dạ Cô Tinh mà thôi.

“Được rồi, bây giờ mọi người mang máy tính cá nhân của mình tới đây……”

Sắp tới 9 giờ tối, tất cả mọi chuyện đều đã tạm thời được giải quyết, mọi người mừng rỡ ôm máy tính của mình trở về phòng, Dạ Cô Tinh cũng trở về phòng của mình, đứng trước cửa sổ sát đất, quan sát cảnh đêm của Thành phố Z.

Màn đêm chìm trong yên tĩnh, ánh trăng sáng vằng vặc, cả thành phố được bao phủ bởi ánh đèn huy hoàng, lấp lánh sặc sỡ, cảnh đẹp không giống ở nhân gian, dường như là tiên cảnh.

Điện thoại di động vang lên, Dạ Cô Tinh bắt máy, âm thanh trầm ổn khàn khàn của Vu Sâm từ đầu bên kia truyền đến.

“Cô chủ, cậu ta đúng là có vấn đề……”

……

Triệu Gia Nam bây giờ rất thoải mái, cô ta không thể chờ đợi được nữa muốn nhìn thấy dáng vẻ sứt đầu mẻ trán của Dạ Cô Tinh, hoặc là bây giờ cô đang ôm đám vô dụng kia mà khóc lóc, hoặc là sốt ruột đến mức xoay mòng mòng, cả đêm mất ngủ, Ngày hôm sau khóc lóc nói với Ban tổ chức rằng đội thi đấu của trường Đại học Bắc Kinh sẽ rút lui khỏi vòng bán kết!

Diêm Đông Bình không phải rất coi trọng để tử quan môn này sao, coi là bảo bối, vô cùng yêu thích, bây giờ lại bỏ cuộc giữa đường, không chiến mà hàng, bôi nhọ danh tiếng toàn trường, để xem ông ấy còn xem cô ta là bảo bối, tài năng hiếm có nữa không!

Dạ Cô Tinh không phải vạn năng lắm sao?

Triệu Gia Nam cầm lên một xấp giấy A4 trước mặt, bên trên là những chữ viết loằng ngoằng chằng chịt, phần lớn là những ký hiệu chuyên ngành, đó chính là tư liệu ở trong phòng Kiều Diệp bị mất trộm ngày hôm nay, thành quả của tất cả mọi người khổ cực hai ngày!

Xoạt ——

Bật lửa, ngọn lửa màu xanh lam phập phùng như ngọn lửa địa ngục, mang theo âm u, quấn quít quỷ quái, lạnh lẽo âm trầm, khủng bố!

Triệu Gia Nam mỉm cười rút ra một tờ giấy, nhen lửa, tờ giấy màu trắng trong chớp mắt biến thành than tro màu đen, ném vào trong cái chậu loang lổ rỉ sét trước mặt, một tờ lại một tờ, dưới ánh lửa, khôn mặt cô gái, một nửa âm u, một nửa được chiếu sáng, vặn vẹo, giương nanh múa vuốt, giống như ma nữ.

Bây giờ, đồ ở trên tay mình, chậm rãi hóa thành than tro, cho dù Dạ Cô Tinh có bản lĩnh lớn hơn nữa, cũng khó có thể ngăn được cơn sóng dữ!

Cô ta phải cố gắng thưởng thức dáng vẻ thất bại của con nhỏ đê tiện kia, sa sút tinh thần, không còn chút dáng vẻ cao cao tại thượng!

Báo ứng! Đều là báo ứng! Ha ha ha ——

Tất cả những vinh quang này vốn thuộc về cô ta —— Triệu Gia Nam!

Đều tại con khốn Dạ Cô Tinh kia, cướp đi tất cả của cô ta, sự coi trọng của Diêm Đông Bình, sự kính phục của tất cả mọi người, đều bị con khốn này cướp đi từ trong tay!

Cô ta không cam lòng! Cô ta hận!

Rốt cục, lửa tắt, tất cả đều hóa thành tro tàn, cô ta mở ra cánh cửa sổ, bưng cả một chậu tro bụi ném ra ngoài cửa sổ, tiếng kim loại rơi xuống đất leng keng vang lên, trong không trung phiêu tán tro bụi màu đen, và trong bóng đêm nồng đậm hòa thành một thể, chỉ trong chốc lát sau, dưới lầu truyền đến từng trận tiếng mắng chửi.

“Mẹ kiếp! Đây là khách sạn xa hoa gì chứ? Chỉ toàn một đám cặn bã không có tố chất, ném đồ từ trên xuống đúng không! Lão tử đậu móa chứ đồ vô học.”

Triệu Gia Nam cười lạnh, đóng cửa.

Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.

Ánh mắt sắc bén, Triệu Gia Nam toàn thân đề phòng, cảnh giác mở miệng: “Ai đó?”

“Là tôi ——”

Trái tim căng thẳng của Triệu Gia Nam đột nhiên được thả lỏng, kéo cửa ra, sắc mặt khó chịu như bị ai quỵt nợ: “Cậu tới làm gì?”

Người đàn ông chen một chân vào bên trong, đá vào cửa: “Làm sao, lợi dụng xong thì muốn ném tôi đi à? Vắt chanh bỏ vỏ sao?”

“Âu Dương, đừng nói như bản thân anh vĩ đại lắm, chúng ta là theo nhu cầu mỗi bên, lợi dụng lẫn nhau mà thôi, anh còn nghĩ mình hay lắm chắc?”

“Ha ha……” Người đàn ông trầm thấp nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp vang vọng ở bên trong lồng ngực, không nói rõ được vẻ ngột ngạt và quỷ quyệt, Triệu Gia Nam lùi về sau một bước: “Muộn lắm rồi, không rảnh tiếp đãi anh, xin cứ tự nhiên.”

Dứt lời, cô ta kéo cửa ra, đưa tay làm tư thế xin mời.

Âu Dương không liếc mắt nhìn cô ta, trực tiếp đi vào bên trong, ngồi xuống trên ghế sô pha, khóe môi nhếch lên, mang theo một vẻ quỷ dị không nói ra được: “Bảo bối, không phải em vừa nói sao? Chúng ta là theo như nhu cầu mỗi bên, bây giờ, cái em cần anh cũng đã làm rồi.” Anh ta nói rồi hít hít mũi: “Có vẻ như đã bị em tiêu hủy chứng cứ rồi nhỉ. Nhưng mà, thứ tôi muốn thì sao?”

Ánh mắt Triệu Gia Nam lóe lên: “Anh… đừng mơ mộng hão huyền, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga……”

Bốp ——

“Con khốn!” Người đàn ông tức giận, không chút lưu tình tát một cái lên gò má trắng nõn của cô ta: “Đã làm kỹ nữ còn đòi lập đền thờ trinh tiết!”

Triệu Gia Nam thấy tình thế không ổn, đang muốn kéo cửa chạy ra, lại bị Âu Dương nhanh chân đá một phát lên cửa lớn, khóa trái cửa, vừa dùng sức, Triệu Gia Nam đã bị anh ta ném lên giường lớn.

Bốp bốp ——

Hai cái tát vang dội, hai mắt anh ta đỏ ngầu, đè nén sự thù hận, tàn nhẫn như lang sói trong rừng rậm đi kiếm ăn, hung ác, thô bạo.

Triệu Gia Nam bị đánh đến mắt nổ đom đóm, lỗ tai cũng vang lên ong ong, há to miệng, đang muốn hô cứu mạng, một giây sau bị người đàn ông chặn môi.

Cô ta điên cuồng lắc đầu, mắt lộ ra sợ hãi, nhưng cuối cùng cũng không chạy thoát được bàn tay của anh ta….

Quần áo tán loạn khắp nơi, bị sói đói lăn lộn, cô ta thống khổ nghẹn ngào, người đàn ông kịch liệt thở dốc, dưới ánh đèn mờ ảo, tạo thành một hình ảnh suy đồi, hoảng loạn, ghê tởm.

Kết cục tranh giành thức ăn với hổ —— chết không có chỗ chôn!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi