[QUYỂN 2] BẠN GÁI CŨ HẮC HOÁ HẰNG NGÀY

Bàn tay đang chọn hoa của Lâm Lang khựng giữa không trung.

Chính chủ tới.

Mùi hoa tươi đầy ắp căn phòng, bên chân cô là một chùm hoa hồng đỏ, nồng nhiệt mà tươi sáng, hệt như chủ nhân của cửa hàng này, chẳng sợ không phải cố tình, cả người cũng tản ra mùi hương mê hoặc.

Làm cậu ngo ngoe rục rịch.

"Roạt!"

Người tới dùng răng cắn rách bao tay rồi tùy tiện ném nó xuống đất.

Bóng hình trong tầm mắt khẽ run.

Người đàn ông hơi nhếch môi.

Cũng biết sợ sao?

Giọng của cậu, hoá ra cô còn nhớ.

Thật vui.

Ngay sau đó, Lâm Lang đã bị người đứng đằng sau nắm chặt cánh tay, dùng sức kéo về, cơ thể không vững, tấm lưng đụng mạnh vào cơ ngực rắn chắc của đối phương.

Cô bất giác rên một tiếng.

"Đau?"

"Biết đau là được." Cậu ý vị sâu xa mà nói, "Chỉ có người chết mới không có cảm giác."


"Tôi nói đúng không, chị?"

Lâm Lang siết chặt hoa cát cánh trong tay, người đàn ông đứng sau cô không hề phát hiện trong mắt cô có ý cười chợt loé.

Chờ cậu lâu lắm rồi đấy, nam chủ đại nhân yêu quý à.

Đương nhiên, cô vẫn rất hài lòng với tốc độ tìm được tới đây của nam chủ, với bộ óc kín đáo và biếи ŧɦái như thế của bác sĩ Lâm, người khác muốn kiếm được dấu vết gì để lại cũng không dễ dàng. Có lẽ chỉ có nam chủ có thuộc tính tương đương mới có thể ngang tài ngang sức như vậy đi?

Lúc hai người này đối đầu nhau sẽ là bộ dạng gì nhỉ?

Lâm Lang nghĩ thôi cũng cảm thấy chờ mong lắm rồi.

Có điều trước mắt cô còn phải diễn tròn vai diễn của mình —— người vợ thay lòng đổi dạ, không biết nam chủ đại nhân có thích hay không?

Đứng ở lập trường của Từ Thiếu Kiệt mà nói, Lâm Lang cho rằng bây giờ đối phương đang rất muốn gϊếŧ chết mình.


Đúng như dự đoán, cậu ra nói ——

"Thế mà tôi không biết, thì ra chị là một người giỏi đóng kịch tới vậy."

"Tôi ấy à, là lần đầu tiên bị một người phụ nữ lừa xoay vòng vòng thế đấy."

Cậu ta khẽ cười một tiếng, "Mà buồn cười hơn chính là, vì tìm chị, tôi lục tung toàn thế giới, suốt đêm không ngủ trông chừng điện thoại và máy tính, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ nửa điểm manh mối về chị. Còn chị, chị lại đang vui vẻ sống chung với một thằng khác."

"Lúc ấy, chị biết tôi đã nghĩ gì không?"

"Tôi đã nghĩ, nếu chị bị bắt cóc, thì chị sẽ sợ hãi tới cỡ nào —— hai tay bị bắt tréo sau lưng, hai mắt cũng bị bịt lại, ngay cả khóc cũng không khóc được. Nghĩ đến cảnh chị sẽ bị nỗi khổ như thế, nghĩ đến chuyện chỉ vì sơ suất của tôi mà đẩy chị lâm vào khốn cảnh, tôi chỉ hận không thể gϊếŧ chết bản thân."


"Chỉ là, có đánh chết tôi tôi cũng không nghĩ tới…"

Bàn tay bóp lấy eo cô chợt siết chặt.

Lâm Lang gần như không thở nổi.

Giọng điệu của cậu ta đột nhiên trở nên lạnh lẽo, "Cái gọi là bắt cóc chỉ là một lớp ngụy trang, chị bắt tay với thằng khác lừa tôi, lừa một người chồng yêu chị sâu đậm."

"Thiếu Kiệt…" Cô có chút không yên, muốn nói gì đó lại bị hắn thô bạo cắt ngang

"Câm miệng, đừng gọi tên của tôi!"

Lâm Lang cắn môi.

"Tôi thật là đáng buồn mà, chẳng những không giữ được vợ, còn để cô ta chạy theo một thằng đàn ông khác ngay trước mắt mình."

Cậu nói khẽ, một lát sau Lâm Lang lại nghe được tiếng cười của cậu ta, cười như một kẻ tâm thần, âm tình bất định.

Nam chủ hẳn là bị cô làm cho phát điên rồi, Lâm Lang thầm nghĩ.

"Trước khi vào đây, trên đường đi tôi đều nghĩ, nếu tóm được chị thì tôi sẽ làm gì bây giờ?"
Cậu phả một luồng khí nóng vào bên tai Lâm Lang, giọng điệu lại lạnh lẽo, cực kì thấm người, "Đương nhiên là phải —— chặt đứt tay chân chị ra, để chị vĩnh viễn không thể trốn ra được, chỉ có thể dựa dẫm vào tôi, kéo dài hơi tàn. Có điều chị yên tâm, nể tình chị còn là vợ tôi, tôi sẽ không để chị chịu bất cứ đau đớn gì, sau đó lại dùng cưa từ từ cứa sâu vào làn da…"

"Sao thế? Hình như chị đổ mồ hôi rồi kìa?"

Từ Thiếu Kiệt càng dựa sát vào cô, nâng một bàn tay lên ấn lên ngực cô, có thể cảm nhận rõ ràng áo ngực ren dưới lớp áo, cậu mỉm cười, ấn một cái thật mạnh, "Tim cũng đập nhanh thật, xem ra chị cũng rất thích cách mà tôi phạt chị, có đúng hay không?"

Cậu vừa nói vừa dùng tay kéo vạt áo sơ mi ra khỏi chiếc váy dài chiffon, sau đó luồn lên phía trên từ vạt áo.
Xâm chiếm và cướp đoạt.

Đây là ý đồ của cậu.

Lâm Lang rùng mình, liều mạng thoát khỏi sự khống chế của cậu ta.

Từ Thiếu Kiệt không ngờ cô sẽ cúi đầu cắn ngược vào tay mình, chưa kịp đề phòng nên ăn đau, cô nhân lúc ấy vội vàng trốn sang một bên, dùng ánh mắt tức giận và cảnh giác nhìn cậu.

Cậu không ngờ sẽ có một ngày như thế, cô coi cậu thành kẻ thù.

Nhưng tại sao cậu lại hưng phấn đến mức run rẩy khắp người thế này?

Từ Thiếu Kiệt xoay lưng, đóng cửa, khoá chốt.

Trong cửa hàng chỉ còn những bóng đèn treo được bật sáng.

"Bây giờ, chị còn chạy trốn được đi đâu nữa đây?"

Cậu dựa nghiêng vào cánh cửa, hai chân bắt tréo, nụ cười tà khí hiện lên khoé môi.

Không có ai đến cứu chị đâu.

Chị à, chị cứ kêu khóc tận tình đi, nói không chừng tôi sẽ mủi lòng thương tiếc chị một chút.
Cô gái đối diện lấy tay che ngực, bím tóc dài đã rời rạc không ít trong lúc cô vùng vẫy, dáng vẻ kinh hồn chưa định. Bó hoa cát cánh màu tím nhạt trước ngực kia cũng giống như chủ nhân của nó, cành lá hỗn độn đan xen, làm người ta trìu mến.

Dáng vẻ chật vật bất kham như vậy, cậu chỉ mới liếc nhìn một cái, máu trong người đã sôi trào.

Cậu muốn làm rối tóc cô, làm hư váy áo… còn có cơ thể của cô.

Mọi thứ của cô đều phải làm thế.

Khi dễ cô, chà đạp cô, trả thù cô.

Để trong mắt cô chỉ còn lại sự tồn tại của một mình cậu, dù ánh mắt ấy chỉ đong đầy nước mắt.

"Tôi cho chị thêm một cơ hội."

Từ Thiếu Kiệt từ từ đứng thẳng người, ngón tay thon dài thong thả cởi cúc áo của áo sơ mi, kiên nhẫn cởi bỏ từng cúc một.

Đôi mắt đen xinh đẹp của cậu hiện lên sự lạnh lẽo, khoé môi treo nụ cười mê người trong sáng.
"Lại đây, cởi đồ ra, sau đó hôn tôi, tôi sẽ tha thứ chuyện chị tự ý bỏ trốn."

Lâm Lang siết chặt bình hoa trong tay, không nói gì.

Giờ phút này, tiếng hít thở vừa gấp gáp vừa áp lực của cô khiến cậu càng thêm hưng phấn, Từ Thiếu Kiệt khẽ liếm đôi môi khô khốc.

Vì tránh làm cô sợ, cậu đã luôn giam giữ một con thú dữ vào sâu trong mình, khoá chặt cửa lồng bên trong.

Nhưng hôm nay, không cần nữa.

"Thế nào, chị không đồng ý?"

Cậu cởi bỏ cúc áo cuối cùng, cơ bụng có đường cong rõ ràng như ẩn như hiện.

"Nếu chị không muốn thì bỏ đi. Chị biết đó, trước giờ tôi chưa từng ép buộc chị điều gì, nói cho cùng tôi yêu chị tới vậy cơ mà." Cậu nở nụ cười vừa mê người vừa vô hại, "Chỉ có một cái váy mà thôi, sau này ông xã chị sẽ mua cho chị nhiều cái đẹp hơn nữa, chịu không?"
Từ Thiếu Kiệt bước về phía Lâm Lang.

"Cậu, cậu đừng qua đây, tôi sẽ đập chết cậu." Lâm Lang cũng lùi về sau một bước.

Người đàn ông thưởng thức nét mặt hoảng sợ trên dung nhan mỹ lệ kia, trong lòng lại nghĩ, nếu đè cô dưới thân hung hăng khi dễ, thì sẽ là một phong cảnh khiến hắn mê muội tới cỡ nào đây?

Đến nỗi lời uy hiếp của cô, cậu căn bản không để trong lòng, thậm chí còn rất có nhàn thú diễn theo cô, "Vậy chị phải nhắm kĩ đó, đập vào chỗ yếu ớt nhất của cơ thể thì mới một phát chết ngay được. Còn nữa, lúc đập tuyệt đối đừng run tay, cứ trực tiếp đập mạnh một cái, đầu tôi sẽ giống như dưa dấu bị bổ đôi, máu từ từ chảy ra…"

"Đến đây đi, đập nát đầu tôi, tự tay gϊếŧ chết tôi, thế thì chị sẽ được ở bên cái thằng chó má kia lâu dài…"
Nhất định phải gϊếŧ chết tôi, tuyệt đối đừng lưu tình.

Bằng không, chính tôi sẽ hành chị từ sống đến chết.

Cậu bỗng nghiêng người chạy vụt tới Lâm Lang, như con sói vồ mồi, động tác vừa nhanh vừa tàn nhẫn, Lâm Lang hoàn toàn chưa có thời gian phản ứng, chỉ có thể dựa vào hành động bản năng của mình.

"Choang ——"

Bình hoa to bằng cánh tay đập vào đầu vai cậu, sau khi rớt xuống đất phát ra tiếng loảng choảng vỡ tan.

"Ui…"

Cậu hút một ngụm khí lạnh, một bàn tay xoa xoa đầu vai bị đập trúng.

"Chị à, chị ra tay thật tàn nhẫn."

Cậu nghiêng đầu cười khẽ, đáy mắt đan xen từng tia sáng loang lổ mê ly, "Có phải tôi nên cảm thấy may mắn, chị còn nể tình xưa nghĩa cũ mà không có đập nó vào đầu tôi không? Hửm?"

Cùng lúc đó, cậu cũng nhân cơ hội túm được tay Lâm Lang, đẩy mạnh cô vào vách tường phía sau.
Hoa cát cánh bị cậu giẫm dưới chân, nghiền nát, chất lỏng bắn ra.

Cậu khom người, hai tay chống tường, lại dùng cỡ người cao lớn của mình tạo thành một bức tường khác, giam cầm người vợ bỏ trốn của mình vào một không gian chật hẹp, dùng sức hôn môi cô, xâm phạm cô.

Thay vì nói là hôn, thì nên nói đó như là sự trừng phạt —— quốc vương nghiêm túc dùng sự tra tấn nặng nề nhất lên tên tù nhân trốn ngục.

Cậu thô bạo, ngang ngược cạy môi cô ra, không màng sự khóc than và phản kháng của cô, hàm răng bén nhọn cắn xé cánh môi mềm mại như hoa của cô gái, vài giọt máu tươi chảy xuôi xuống từ khoé miệng hai người, nhiễm đỏ cổ áo.

Tay phải của Lâm Lang bị cậu giữ không thể nhúc nhích, xương cánh tay cũng suýt nữa bị người đàn ông đang giận dữ này vặn gãy.

Cô chỉ đành dùng một tay khác đập vào lưng cậu ta điên cuồng.
Nhưng người đàn ông vẫn không hề hấn gì, động tác càng thêm thô lỗ, Lâm Lang cảm thấy đầu lưỡi hơi nhói, giống như bị kim đâm.

Cô đau đớn nức nở một tiếng.

Từ Thiếu Kiệt cũng nghe được.

Cậu thoáng có chút thanh tỉnh, dời cánh môi khỏi vùng cấm làm cậu mê muội, cúi đầu nhìn Lâm Lang.

Giống như cậu nghĩ, mặt cô vì hôn nhau mà nhiễm lên một màu ửng đỏ, tựa như quả mọng chín, ngọt ngào lại mê người, nhưng ánh mắt cô lại bộc lộ tin tức khác hẳn: hoảng sợ, phẫn nộ, đau khổ… còn có tuyệt vọng.

Thẳng đến khi một tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Chiếc điện thoại màu xám bạc nằm trên chiếc bàn gỗ đỏ chân cao cách Lâm Lang không xa, ong ong chấn động, màn hình phát sáng.

Cách cô chỉ có vài bước.

Hai mắt cô gái bỗng sáng ngời, cũng không biết lấy sức từ đâu ra, vậy mà lập tức giãy ra được khỏi sự giam cầm của cậu —— đương nhiên đây chỉ là mặt ngoài mà thôi, Từ Thiếu Kiệt cố tình muốn thả cô.
Một cô gái yếu đuối mong manh cũng chỉ có bấy nhiêu sức lực, muốn thoát khỏi một người đàn ông trưởng thành khoẻ mạnh căn bản là chuyện không thể xảy ra.

Cậu chính là muốn nhìn bộ dạng của cô khi đong đầy hy vọng rồi lại phải tuyệt vọng.

Mèo vờn chuột, rất thú vị không phải sao?

Ngón tay cô chỉ vừa chạm tới màn hình, một bàn tay khác đã cướp lấy chiếc điện thoại.

"Không…"

Lâm Lang thét chói tai.

"Oh…"

Đầu lưỡi Từ Thiếu Kiệt đảo một vòng cánh môi mang mùi máu, híp mắt nhìn màn hình.

"Anh Tĩnh?"

Cậu nhấm nuốt cái xưng hô này, nụ cười trên mặt càng lúc càng sâu.

"Xem ra chị rất thích thằng chó hoang này." Cậu nói với Lâm Lang.

"Có điều anh Tĩnh của chị không bao lâu nữa cũng sẽ chầu Diêm Vương thôi." Người đàn ông này dùng một giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ thuật lại kế hoạch mưu sát của cậu ta, "Tôi thuê vài tay súng bắn tỉa mai phục tại giao lộ nó thường đi qua, sau đó…"
"Pằng!"

Cậu cố ý ghé vào tai Lâm Lang giả tiếng đạn bắn, rõ ràng thấy được sự khủng hoảng nhất thời trên mặt cô.

"Có thể là đầu, cũng có thể là trái tim, một phát lấy mạng." Giọng nói của Từ Thiếu Kiệt càng thêm trầm thấp, "Nó cứ như thế, hoảng sợ ra mặt ngã xuống vũng máu, run rẩy vươn tay muốn cầu cứu những người ngang qua, đáng tiếc, mọi chuyện đã quá muộn…"

Người đàn ông đầy mặt tiếc nuối mà nói, "Một bác sĩ thiên tài chỉ mới 26 tuổi cứ thế uất ức, thê lương chết trên đường lớn…"

"Đừng…"

Cậu nghe được tiếng van xin rất nhỏ của cô gái.

"Đừng?" Cậu nhướng mày, "Đừng cái gì?"

"Đừng làm hại anh ấy…"

Hốc mắt cô trào ra một tầng hơi nước.

Nhưng Từ Thiếu Kiệt lại không hề có tâm tư thương hương tiếc ngọc, phẫn nộ và ghen ghét lại lần nữa chiếm cứ lý trí cậu ta, nụ cười trên mặt cũng càng lúc càng lạnh.
Trước đó bất kể cậu đối xử thô lỗ với cô ra sao thì cô vẫn không khóc.

Nhưng chỉ vừa nghe tin thằng chó đó sẽ gặp chuyện, nước mắt của cô chớp mắt vỡ đê.

Cô thích nó tới vậy ư?

Thế còn cậu bị coi là gì? Một thằng tội nghiệp bị vứt bỏ?

Từ Thiếu Kiệt híp híp mắt.

"Chị muốn nó sống?"

Điện thoại uyển chuyển xoay tròn trên ngón tay của cậu, trông như một tên ăn chơi trác táng bất cần đời, cậu thuận miệng liền nói, "Rất đơn giản."

"Cầu xin tôi."

Lời còn chưa dứt, điện thoại đã bị người đàn ông ném bay ra xa, đập vào tường nát bấy, màn hình chằng chịt vết nứt như mạng nhện.

Từ Thiếu Kiệt hướng về phía cô ngoắc ngoắc ngón tay, nụ cười bên môi tươi vui sang sảng như thiếu niên mới lớn.

Nhưng miệng lại nói ——

"Lại đây, hôn tôi."

Cậu thật sự muốn nhìn, vì thằng khốn đó cô có thể làm được tới mức nào.
Cơ thể Lâm Lang cứng đờ, nửa ngày vẫn chưa nhúc nhích.

Từ Thiếu Kiệt cũng không yêu cầu cô lập tức đáp lại, duỗi chân dài, tùy tiện ngồi lên chiếc bàn gỗ đỏ chân cao kia, tất cả cúc áo trên sơ mi đều được cởi bỏ, cơ ngực trắng nõn được che lấp bởi một chiếc cà vạt lỏng lẻo màu nâu. Cậu nghiêng mặt đánh giá bố trí và hoa tươi trong cửa hàng, chỉ là dư quang trong mắt vẫn đang tập trung nhìn Lâm Lang.

Hành động của cậu nhìn như chẳng thèm để tâm, nhưng lại đang trong trạng thái chuẩn bị sức chiến đấu.

Chỉ cần cô dám chạy, ha ——

"Sao nào, chị muốn trơ mắt nhìn nó chết?" Khoé miệng người đàn ông treo lấy ý cười lạnh nhạt, "Nếu chị còn tiếp tục do dự, nói không chừng…"

Lời cậu bỗng dưng tắt lịm.

Cô ngẩng mặt lên hôn cậu, tóc đen lướt qua gương mặt.
Trong sự ngọt ngào thấm đượm vài phần chua xót.

Có vị mặn của nước mắt.

Cậu biết cô là vì một người khác.

Nhưng… chỉ cần là cô thân cận, thì cậu vẫn cứ ý loạn tình mê mà hãm sâu trong đó.

Thật là không có tiền đồ, thế mà lại thích chị đến như thế.

Rõ ràng trước đó còn nói gì mà muốn gϊếŧ Lâm Lang.

Nhưng chỉ mới một nụ hôn như thế, một nụ hôn đê tiện được trộm tới cũng đủ khiến cậu tan tành binh rã.

Từ Thiếu Kiệt không nhịn được vươn hai tay ôm chặt vòng eo mảnh mai của cô, nhiệt liệt đáp lại cô, hai người quấn lấy nhau càng thêm chặt chẽ. Mùi vị trên người cô hoà lẫn với mùi hoa bốn phía, ngay cả sợi tóc cũng là ngọt, tựa như đang lạc trong một giấc mơ ngọt ngào, kì dị.

Cậu như đám mây dần tan biến.

Thẳng đến khi cô sắp không thở nổi, Từ Thiếu Kiệt mới lưu luyến rời đi, cậu tựa như một đứa trẻ cuối cùng cũng đòi được kẹo, mặt đầy thoả mãn ôm Lâm Lang, cô cũng không phản kháng.
Dường như sực nhớ ra gì đó, người này vô cùng ác liệt nhếch lên khoé môi đỏ thắm.

"Ngại quá, mới nãy chỉ gạt chị thôi."

Lâm Lang khiếp sợ trừng lớn hai mắt, như thể không thể tin rằng cậu lại 'đê tiện' đến vậy.

"Chẳng qua tấm lòng tự đưa tới cửa của chị làm tôi rất hài lòng, nên tôi sẽ cho nó toàn thây."

"Cậu! Đồ bỉ ổi!"

Lâm Lang tức giận phát run, giơ tay cho cậu một cái tát.

Cậu cũng không né, mặc dù bị đánh đến nghiêng mặt, tóc mái đen nhánh che khuất mặt mày.

Từ Thiếu Kiệt làm như không có việc gì quay đầu lại cười với cô, "Có muốn tát thêm một cái để trút giận nữa không?"

Cậu cúi đầu thò mặt qua, Lâm Lang vừa 'bị gạt' dùng chút sức lực cuối cùng còn sót lại cự tuyệt cậu ta tới gần.

"Chị không biết hả? Nếu chị càng giãy giụa thì tôi sẽ càng hưng phấn, vậy cớ sao chị vẫn muốn tiếp tục làm thế?" Cậu ta buồn rầu mà nói, "Là cố ý muốn tôi yêu thương chị nhiều hơn ư?"
Nói xong cậu ta lại muốn bắt đầu một đợt tiến công mới.

Nhưng mà, tai nghe Bluetooth truyền đến từng tiếng đứt quãng.

Cậu hơi híp mắt, nhân lúc Lâm Lang chưa chuẩn bị đánh ngất cô.

"Vẫn là như thế trông thuận mắt hơn." Từ Thiếu Kiệt đỡ cơ thể đang ngã xuống của cô, nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc mềm mại, "Vừa không khóc lóc cũng không giận dỗi, cứ như thế an tĩnh ở bên cạnh tôi." Cậu lầm bầm mà nói, "Có cách nào để chị trở nên như thế này mãi không…"

"Hừm… quả nhiên biến chị thành người rối mới là tốt nhất ư?"

Người rối à?

Cậu nghĩ, trên gương mặt trẻ con tinh xảo dần dần bò lên một tầng ửng đỏ động lòng người.

Ý tưởng này dường như thật sự không tồi.

Ôm ý nghĩ bí ẩn ấy, cậu ôm cô đi ra khỏi cửa hàng bán hoa.

Nơi xa, một họng súng lạnh lẽo chĩa thẳng vào mặt cậu.
"Buông cô ấy ra."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi