(QUYỂN 2) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

--------------------

Quậy tung ở trong phòng Đường Đậu Đậu hơn một tiếng, Hạ Thập Thất mới trở về phòng mình, tắm xong rồi nằm lên trên giường, lấy điện thoại ra gọi cho Vu Mạnh.

Điện thoại đổ chuông một lúc mới được tiếp thông.

"Nhị tiểu thư có chuyện gì ạ? Muộn như vậy rồi còn gọi cho em?" Thanh âm Vu Mạnh mang theo buồn ngủ, lười biếng.

"Chuyện chị bảo mày tra, tra được chưa?"

Thanh âm của cô không nóng không lạnh, thế nhưng lại khiến cho Vu Mạnh lập tức tỉnh táo lại, đáp: "Bây giờ em với đám anh em đang đi theo Giang Chấn Thiên, bọn em đi theo đã năm tiếng rồi mà vẫn không nhìn thấy hắn với Trịnh Vũ gặp nhau. Nhưng cũng không thể xác định là đám người hôm nay gây chuyện ở chỗ chúng ta không có quan hệ với Giang Chấn Thiên được."

"Ừ, tiếp tục theo dõi."

"Dạ."

Cúp điện thoại, Hạ Thập Thất châm một điếu thuốc.

Thuốc cháy được một nửa, đầu ngón tay của cô hơi cong lại, gảy gảy tàn thuốc.

Tàn thuốc theo đó rơi xuống, bị gió đêm thổi phiêu phiêu, lặng yên không một tiếng động lọt vào trong gạt tàn.

Trịnh Vũ, Giang Chấn Thiên?

Muốn kéo cô xuống ngựa, cũng không dễ như vậy đâu.

Nếu cô có thể đẩy Trịnh Vũ vào tù một lần thì cũng sẽ có biện pháp đẩy cô ta vào lần thứ hai.

Hạ Thập Thất hút một hơi, nhả ra một vòng khói.

Sương khói lượn lờ làm gương mặt cô trở nên mơ hồ, cực kì giống chốn phồn hoa đô thị này, hư vô lại mờ mịt, thoạt nhìn thì tràn đầy dụ hoặc, thế nhưng một khi chạm vào liền rất dễ bị hãm sâu vào nó.

Cùng lúc ấy, tại khu DA.

Trịnh Vũ với mái tóc ngắn màu đỏ rượu, trên mặt trang điểm nhẹ, toàn thân tản ra một cỗ hơi thở yêu mị.

Cô ta đi ở trên đường cũng làm cho rất nhiều đàn ông phải ngoái lại nhìn nhiều thêm vài lần.

Một tên đàn em đi tới trước mặt Trịnh Vũ, lắc đầu nói: "Chị Vũ, sau khi cô ta rời khỏi quán bida thì về nhà, sau đó lại cùng Tịch Đình Ngự ra cửa. Em thấy, hay là chúng ta dừng lại đi, chị cũng biết thế lực của Tịch Đình Ngự là thứ chúng ta không thể chống lại được mà."

Tịch Đình Ngự.

Cái tên này đối với rất nhiều người mà nói đều là một sự tồn tại uy chấn.

Chỉ cần nghe thấy cái tên này, Trịnh Vũ liền nhịn không được mà run lên.

Cô ta nhớ rất rõ bản thân mình đã vào trại tạm giam như thế nào!

Nếu không phải do người đàn ông kia thì cô ta cũng sẽ không phải chịu nhiều tội như vậy!

Cô ta cắn răng, "Con tiện nhân kia cùng Tịch Đình Ngự ở bên nhau, tao đương nhiên sẽ không động thủ, cùng lắm thì tha cho cô ta một đoạn thời gian."

Tên côn đồ nghe vậy, hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?"

Trịnh Vũ nghĩ nghĩ, tuy rằng hiện tại không thể xuống tay với Hạ Thập Thất, thế nhưng con tiện nhân kia lại ba lần bốn lượt làm cho cô ta xấu mặt, món nợ này đương nhiên phải trả.

Nếu không thể trả thù cô, vậy thì trả thù người bên cạnh cô trước đi.

Người bên cạnh Hạ Thập Thất không ít, nhưng người thân nhất với cô, người bọn họ tiện xuống tay nhất lại chỉ có một.

Trịnh Vũ lạnh lùng cười: "Nếu bắt không được Hạ Thập Thất, vậy chúng ta liền đem mục tiêu chuyển tới trên người em gái Đường Đậu Đậu của cô ta."

Cô ta cuốn một lọn tóc, bổ sung thêm một câu: "Hạ Thập Thất biến tóc của tao thành cái dạng này, tao cũng muốn làm em gái cô ta nếm thử cái tư vị ấy!"

Tên côn đồ kia nghe được cũng không dám nói gì, vội gật đầu phụ họa: "Em biết Đường Đậu Đậu, hiện tại cô ta đang học ở Nhị Trung, thời gian tan học là 9 giờ tối, những người khác đều trọ ở trường, chỉ có cô ta là ngày nào cũng chạy về nhà ở. Để lúc nào có cơ hội thích hợp, em sẽ mang theo anh em ở trong bang đi dạy dỗ cô ta, xả giận cho chị Vũ."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi