(QUYỂN 2) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

-----------------------

Ánh mắt Tịch Đình Ngự thâm trầm nhìn cô vài giây, sau đó mới buông cằm cô ra, cúi người, dùng môi mỏng cọ xát vành tai của cô, thấp giọng nói: "Tôi không đói khát như vậy."

"Vậy sao ban nãy anh còn cứng!"

Hạ Thập Thất thốt lên xong mới ý thức được là lời nói của mình quá trực tiếp.

Quả nhiên, độ ấm trong ánh mắt hắn lại dần dần lạnh lại.

"Ông nội nói lát nữa sẽ để em lên sân khấu thể hiện."

Thanh âm của hắn có chút khàn, lộ ra một cỗ nguy hiểm nhè nhẹ.

"Lên sân khấu thể hiện?" Hạ Thập Thất chỉ muốn xác nhận lại xem mình có phải đã nghe lầm rồi hay không.

Tịch Đình Ngự cũng không tính lặp lại lời nói vừa rồi, chỉ nhàn nhạt "ừ" một tiếng.

Lúc này Hạ Thập Thất mới nghĩ tới cái gì đó, mày tức khắc nhíu lại: "Cho nên người chủ sự chính của yến hội này là lão gia tử?"

"Xem là vậy." Chỉ nhẹ nhàng bâng quơ một câu.

Hạ Thập Thất: :"...!!!"

Cô còn tưởng Tịch Tấn Thành thiết hạ Hồng Môn Yến, không nghĩ tới lão gia tử cũng tham dự vào đó.

Quả thực là... Già mà không đứng đắn!

"Để tôi lên sân khấu? Là muốn nhìn tôi đánh nhau sao?"

Hạ Thập Thất không quá rõ ý tứ của lão gia tử, cũng không đoán được tâm tư của Tịch Tấn Thành.

Nghe cô nói như vậy, gương mặt băng sơn kia của Tịch Đình Ngự rốt cuộc cũng có biểu tình.

Khóe miệng hắn khẽ nhếch, gợi lên một động cung yêu dã, có chút nghiền ngẫm mở miệng: "Nếu em thích, cũng không phải không được."

Không đợi Hạ Thập Thất mở miệng, Tịch Đình Ngự đã liếc xéo cô một cái, thanh âm không nóng không lạnh: "Như thế nào, sợ?"

Sợ?

Hạ Thập Thất nhướng mày: "Tôi là một nữ lưu manh, có cái gì đáng để tôi sợ chứ. Tôi chỉ cảm thấy đêm nay có quá nhiều người tham gia yến hội, nếu như lúc ở trên sân khấu tôi không cẩn thận bại lộ bản tính thì sẽ khiến đại thúc mất mặt."

Cái yến hội như thế này, phỏng chừng là đã mời hết một vòng người trong giới thượng lưu của Dạ Thành tới đi.

Tịch Đình Ngự hơi híp mắt, duỗi tay ôm lấy eo Hạ Thập Thất, kéo cô lại dần: "Một cái yến hội nhỏ mà thôi, không cần quá để ý. Tôi dám để em tới đây thì sẽ không sợ em ném mặt mũi của tôi đi."

Đối với Tịch Đình Ngự thì cái yến hội này cũng chỉ như thế mà thôi.

Trước kia Tịch gia tổ chức không ít yến hội, long trọng hơn cái này cũng nhiều vô số kể.

Hạ Thập Thất khó chịu liếc hắn, thế nhưng khi hướng về phía mọi người, khóe miệng của cô lại hơi cong, lộ ra một nụ cười cực kỳ khéo léo.

Cái bộ dáng trong ngoài không đồng nhất này của cô, Tịch Đình Ngự cũng không phải lần đầu nhìn thấy.

Bàn tay đặt bên hông cô hơi siết lại, nhắc nhở một câu bên tai cô: "Có thể ngồi ổn ở cái vị trí thiếu phu nhân của Tịch gia hay không thì phải xem biểu hiện của em đêm nay."

Hạ Thập Thất: "..."

Nói cứ như là cô muốn làm vợ hắn lắm không bằng?!

Có thể là bởi vì hành động quá mức thân mật của hai người nên đã có không ít ánh mắt bị hấp dẫn lại đây.

Người tới tham gia yến hội ngày hôm nay, cứ cho như là chưa từng thấy qua Hạ Thập Thất thì cũng sẽ có một số người nghe nói tới tên của cô.

Mà thân phận của Hạ Thập Thất cũng không phải bí mật gì, chỉ cần dụng tâm một chút là có thể hỏi thăm rõ ràng.

Tuy rằng Hạ Thập Thất so với những đại tiểu thư khác cũng không kém, thế nhưng ở trong mắt mọi người, đại tiểu thư giới hắc đạo này tự nhiên là không thể so sánh với thiên kim của hào môn thế gia được.

Thậm chí mọi người còn cảm thấy, nếu đã là đại tiểu thư giới hắc đại vậy thì khẳng định là sẽ không có quy củ, lưu manh đầy người, thậm chí là diện mạo cũng sẽ rất bình thường.

Nhưng khi mọi người chú ý tới Hạ Thập Thất thì vẫn bị kinh diễm.

Đặc biệt là khi cô đứng trước mặt Tịch Đình Ngự, mặc kệ là diện mạo hay là khí chất cũng đều thập phần xứng với hắn.

Cô chỉ mặc một cái áo thun và một cái quần jean thôi là đã có thể áp đi cả đám hoa thơm cỏ lạ ở đây rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi