(QUYỂN 2) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

---------------------

"Phanh!!!~~"

Thanh âm Bạch Hạ ngã xuống đất đều được micro phát ra khắp hội trường.

Mọi người theo bản năng rụt vai lại, như vậy cũng có thể hiểu được âm thanh này vang bao nhiêu, mà Bạch Hạ ngã đau như thế nào.

Đại sảnh yên lặng trong nháy mắt, sau đó liền trở nên ồn ào.

Bắt đầu từ đám chị em của Bạch Hạ cho đến về sau thì càng nhiều người bắt đầu trách mắng Hạ Thập Thất thấy chết mà không cứu.

Có người nói Hạ Thập Thất không xứng đáng đứng ở trên đó, muốn cô mau chóng cút xuống sân khấu.

Có người thì nói Hạ Thập Thất tâm địa độc ác, bắt cô phải xin lỗi.

Hạ Thập Thất nhìn đám quần chúng đang ồn ào dâng trào phía dưới, khóe miệng lộ ra một nụ cười quyến rũ.

Hoặc là không làm, hoặc là phải làm tới cùng. Cô bước lên vài bước, giật lấy micro từ trên người Bạch Hạ lên.

"A!~~"

Bạch Hạ làm bộ ăn đau một lần nữa hừ nhẹ ra tiếng, tức khắc làm cho cánh đàn ông đông đảo phía dưới tăng thêm cảm giác muốn che chở cho cô ta.

Hạ Thập Thất vỗ vỗ lên đầu micro, truyền tới thanh âm "bụp bụp".

Xác nhận micro còn chưa bị hỏng, cô mới mở miệng.

"Tất cả yên lặng đi."

Thanh âm của cô không yếu ớt, cũng không có cái cuồng loạn của nữ lưu manh, thế nhưng bên trong nó lại pha trộn một chút khí phách.

Tựa hồ là bị Hạ Thập Thất làm cho kinh sợ, đám người bên dưới lập tức an tĩnh lại, thế nhưng vẫn có vài tiếng nói thì thầm oán giận.

Nỗi bực bội khó chịu kiềm chế từ lâu cuối cùng cũng không nhịn nổi mà xả ra tất cả.

Từ nhỏ đã phải quan tâm tới chuyện làm ăn của gia đình, đi tuần tra các sòng bạc, kéo bè kéo lũ đánh nhau cho nên Hạ Thập Thất hiểu rất rõ cái thế giới này, người nào mạnh thì người đó chính là đạo lý, vậy cho nên cô chưa bao giờ chấp nhận nỗi ủy khuất của mình phải nghẹn ở trong bụng.

Cô cười cười nhìn đám người phía dưới, tầm mắt đảo qua từng gương mặt trong đám người bọn họ.

Những người đối diện với tầm mắt của cô đều theo bản năng mà né tránh ánh mắt, bởi bọn họ đột nhiên nhớ ra, Hạ Thập Thất đứng trước mặt mọi người này vẫn còn là bạn gái của Tịch Đình Ngự.

Vừa rồi cảm xúc có hơi kích động cho nên đám người này đều ồn ào tranh cãi, hiện tại lại chẳng có ai có can đảm đối nghịch với cô.

Hạ Thập Thất nhìn đám người đã bắt đầu chột dạ kia, ý cười nơi khóe miệng ngày càng gia tăng.

Cuối cùng, ánh mắt của cô dừng ở trên người nam nhân lóa mắt nhất trong số bọn họ.

"Đại thúc, vợ của anh bị bắt nạt, anh cũng không quản sao!"

Một lời này của cô liền khiến tất cả mọi người ở đây phải kinh ngạc.

Không phải bởi vì cô gọi Tịch Đình Ngự là đại thúc, cũng không phải bởi vì cô dám ở trước mặt Tịch Đình Ngự làm càn như vậy mà là bởi vì cô tự xưng là vợ của hắn.

Một người phụ nữ, nếu không nắm chắc mười phần thì làm sao có thể đứng trước mặt nhiều người như vậy mà làm trò?

Nói cách khác, cho dù Tịch gia có không chấp nhận cô, không đồng ý để cô vào cửa đi chăng nữa thì Tịch Đình Ngự cũng sẽ không hề để ý, hắn vẫn sẽ luôn đứng về phía cô.

Trên thực tế, cũng thật sự chính là như vậy.

Tịch Đình Ngự bước lên sân khấu, trên người hắn giống như mang theo một tầng ánh sáng, giơ tay nhấc chân đều vô cùng ưu nhã mà không mất đi vẻ quý khí.

Ánh mắt hắn nguy hiểm lạnh lẽo đảo qua những người bên dưới, trước những đôi mắt đang kinh ngạc nhìn chăm chú, hắn liền đi tới ôm Hạ Thập Thất vào trong ngực.

"Hôm nay, tôi muốn nhân cơ hội này nói cho tất cả mọi người biết, nữ nhân của tôi chỉ có một, cũng sẽ chỉ có một người duy nhất, cô ấy tên Hạ Thập Thất."

Thanh âm không lớn, thế nhưng lại tựa như châu ngọc làm người ta nghe vào liền có thể nhớ kỹ.

Nữ nhân của Tịch Đình Ngự, tên là Hạ Thập Thất.

Nữ nhân của Tịch Đình Ngự, tên là Hạ Thập Thất!

Bạch hạ chật vật ngã ngồi trên mặt đất, hốc mắt đỏ ửng, thế nhưng cô ta lại cắn chặt răng để khống chế cho nước mắt không rơi xuống.

Trên lầu, trong nhã gian.

Tịch Tấn Thành tức giận tới mức vỗ mạnh xuống bàn: "Hồ nháo, quả thực là hồ nháo!"

Bên cạnh, lão gia tử nâng chung trà lên hớp một ngụm, sau đó mới sang sảng cười lớn: "Cháu dâu này của em, đủ dã."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi