(QUYỂN 2) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

----------------------

"Nữ nhân của tao, mày cũng dám chạm vào?"

Thất Dạ vừa nói xong liền đạp thêm một đạp nữa, người đàn ông kia ăn đau, tức khắc liền kêu rên thảm thiết.

"Đừng đánh tôi, lúc tôi thấy vị tiểu thư này, cô ấy đã say thành như vậy rồi..." Người đàn ông che lại chỗ đau, cố gắng giải thích: "Tôi chỉ cảm thấy cô ấy đứng không vững cho nên muốn tiến lên đỡ mà thôi, không hề có chuyện thừa nước đục thả câu*..."

*Chỗ này tác giả dùng một câu tục ngữ của TQ, ý đại khái là nhân lúc người ta hoạn nạn thì xông vào làm bậy. Ở VN thì nó cũng đồng nghĩa với câu "Thừa nước đục thả câu".

Ngụ ý chính là tôi không có ý xấu, tôi là người tốt.

Ánh mắt Thất Dạ rét lạnh nhìn hắn, đôi con ngươi sâu thẳm giống như nhiễm độc khiến cho người ta sợ hãi vô cùng.

Đúng lúc này, Đường Đậu Đậu trong ngực hắn liền trở nên không an phận, cô ngẩng đầu, kết quả liền đụng phải cằm dưới của Thất Dạ.

Đau đến mức "Oa~" lên một tiếng, sau đó dùng tay che đầu, bắt đầu giãy dụa.

May mắn là âm nhạc đủ lớn cho nên tiếng kêu của Đường Đậu Đậu mới không gây sự chú ý.

Thất Dạ biết khi cô uống say sẽ phát điên, ánh mắt càng trở nên lăng liệt, cũng mặc kệ Đường Đậu Đậu có đồng ý hay không, trực tiếp ôm lấy cô bước nhanh ra khỏi quán bar.

Người đàn ông nhìn thấy hắn rời đi, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Bên ngoài, trời đã tối hẳn.

Cơn gió thổi tới còn mang theo chút hơi lạnh, thổi tan đi chút phiền muộn trong lòng. Lúc này sắc mặt Thất Dạ mới hòa hoãn đi một chút, hắn bế Đường Đậu Đậu đặt vào trên ghế phụ, còn mình thì vòng qua bên kia ngồi vào ghế lái.

Đóng cửa xe, đang muốn khởi động động cơ thì người bên cạnh liền không vui chu miệng, làm ầm ĩ: "Em muốn xuống xe! Em muốn nhảy! Em muốn... Hức..."

Cô nấc một cái, sau đó liền duỗi tay muốn mở cửa.

"Đừng nháo, anh đưa em về nhà."

Thất Dạ nói xong liền khóa cửa xe lại, sau đó nghiêng người qua thay cô thắt dây an toàn.

"Không! Không!" Đường Đậu Đậu giống hệt như trẻ con, nháo tới không ngừng, hai tay còn không yên phận cua loạn trong không trung, trên má trắng nõn có mấy phần ửng đỏ không bình thường.

Thất Dạ không thèm để ý tới lời phản kháng của Đường Đậu Đậu, thần sắc lãnh đạm giẫm chân ga, xe lập tức chạy ra ngoài.

"Em muốn xuống xe, xuống xe..."Cảm xúc Đường Đậu Đậu bắt đầu kích động, vỗ cửa sổ xe hô to.

Thất Dạ vẫn như cũ làm lơ cô, thế nhưng mới đi được chưa tới 2 km, sự nhẫn nại của hắn cũng đạt tới đỉnh điểm.

Hắn dẫm phanh, trực tiếp đem xe đỗ ở ven đường, quay đầu nhìn Đường Đậu Đậu, ánh mắt nguy hiểm.

"Anh muốn đưa em đi chỗ nào, em không đi, em muốn xuống xe, em..."

Đường Đậu Đậu còn chưa nói xong thì đã bị Thất Dạ dùng phương thức ái muội chặn miệng lại.

Cô lập tức ngơ ngẩn cả người, vốn dĩ đầu óc đã không được minh mẫn, lúc này lại là một mảnh trống rỗng.

Nhìn gương mặt gần trong gang tấc, cô vẫn không nhúc nhích, nét ửng đỏ trên mặt thậm chí còn lan đến cả sau tai.

Nhìn cô, Thất Dạ không hiểu sao lại cảm thấy khoang miệng có chút khô ráo khó nhịn.

Đường Đậu Đậu khẽ mở cánh môi, ngay sau đó liền ngậm chặt vào, duỗi tay đẩy hắn ra.

Con ngươi Thất Dạ hơi nheo lại, lại tới gần cô một lần nữa, Đường Đậu Đậu còn đang muốn mở miệng.

"Ô..."

Lời nói đến bên miệng liền bị Thất Dạ dùng miệng chặn trở về.

Đầu Đường Đậu Đậu liền bị đình trệ, hơn nửa ngày liền phản ứng không kịp...

Thẳng tới khi giữa hai đôi môi càng thêm mãnh liệt, cô mới thanh tỉnh một chút.

Cô muốn đẩy Thất Dạ ra, nhưng Thất Dạ lại không để cho cô có cơ hội chạy thoát.

Lông mi dày rậm khẽ run, cả người Đường Đậu Đậu trong nháy mắt liền mềm nhũn.

Bàn tay Thất Dạ đặt ở sau cổ cô, bá đạo cường thế chiếm đoạt lấy đôi môi căng mọng.

Đường Đậu Đậu hoàn toàn bị luân hãm ở bên trong, cảm giác say tản đi rất nhiều, nhưng sự khô nóng lại không ngừng tăng lên.

Cô muốn đẩy hắn, nhưng lại tham lam lưu luyến nụ hôn này có thể dài thêm một chút nữa...

Bởi vì, cô thật sự đã thích hắn từ rất lâu rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi