[QUYỂN 2] HÀNG NGÀY LÀM NPC Ở THẾ GIỚI XUYÊN NHANH

Edit: Thu Hương

"Xin chào, Cố sư muội."

Lăng Hiểu không nghĩ rằng mình sẽ gặp được người quen ở cái thế giới này.

Nhưng mà, lúc này ngoại hình của người trước mặt đã khác so với năm đó.

Cố Tuyết Dao là một nhiệm vụ giả, mỗi lần tiến vào thế giới nhiệm vụ, linh hồn cũng sẽ phụ thuộc vào thân thể nguyên chủ, trừ tên ra, tất cả những thứ khác, bao gồm cả trí nhớ, đều là của nguyên chủ.

Cố Tuyết Dao lúc này cũng không biết mình đã bị Lăng Hiểu biết rõ rồi, nàng chỉ hơi cong môi cười với Lăng Hiểu, sau đó liền lướt qua.

Lần đầu tiên tiếp xúc với mục tiêu công lược, không nên chủ động quá mức.

Cố Tuyết Dao vẫn rất bình tĩnh.

Lăng Hiểu: ...

Đồ đệ của ta nha!

Ngươi lại công lược sai mục tiêu rồi!

Thật ra thân làm sư tôn của ngươi, rất muốn nói cho ngươi, nhưng ta không thể.


Ai bảo ta là một NPC rất chuyên nghiệp chứ?

Lăng Hiểu thầm thở dài trong lòng, tiếp tục bảo trì khí phách cao lãnh của đại sư huynh, chậm rãi đi vào đại sảnh yến hội.

"Đại sư huynh!"

"Lăng sư huynh tới!"

Lăng Hiểu vừa vào cửa, tất cả các đệ tử đều cung kính đứng dậy, ánh mắt ngưỡng mộ hướng theo nàng.

Nhưng mà cũng không có mấy người dám chủ động lại gần.

Dù sao năm năm nay, hình tượng đại sư huynh thanh tâm quả dục một lòng tu luyện đã đi rất sâu vào lòng người rồi!

Lăng Hiểu: Vì đảm bảo sau này không ai có thể phát hiện khi ta đổi lại thân phận với ca ca, ta đành cố gắng hết sức mà duy trì hình tượng người sống chớ gần, ngươi nghĩ ta dễ dàng sao?

À...

Thứ duy nhất Lăng Hiểu không che dấu, đại khái chính là "thèm ăn".

Không có biện pháp, trời đất bao la, bụng lớn nhất!


Người là sắt cơm là thép, không ăn một lát tâm hoảng loạn a!

"Đại sư huynh ngồi đầu!"

"Đại sư huynh, tối nay Linh Thiện phòng làm món huynh thích nhất "bát bảo linh thiện", lát nữa huynh ăn nhiều một chút!"

Các đệ tử khác thì cung kính, nhưng đệ tử của Linh Thiện phòng lại rất quen thuộc với Lăng Hiểu, dù sao thường xuyên phải làm thêm bữa cho Đại sư huynh!

"Được."

Lăng Hiểu chỉ là khẽ gật đầu một cái, trong đầu nhưng nở hoa rồi----

Bát bảo linh thiện?

Nàng thích ăn nhất! ha ha.

Ho khan một tiếng, cần phải khắc chế.

Ta là Lăng Tiêu cao lĩnh chi hoa, ta là đại sư huynh Tử Trúc Lâm!

Lăng Hiểu tự nhẩm thôi miên mười lần trong đầu, khí tức cả người cũng trở nên cao lãnh không một gợn sóng.

Một lát sau, chưởng môn và các đại trưởng lão chấp sự đến, tiệc rượu đêm ba mươi chính thức bắt đầu... ăn.


Bữa linh thiện hôm nay đều sử dụng nguyên liệu thượng đẳng để chế biến, không chỉ mùi vị tuyệt hảo, đối với người tu luyện cũng rất tốt, cho nên các đệ tử đều ăn rất thoải mái.

Cho đến lúc đêm đã khuya, yến hội mới kết thúc.

"Lăng Tiêu, con đi cùng ta một lát."

Lăng Hiểu đã ăn thật no, đang định trở về ngủ một giấc thật ngon, kết quả lại bị sư phụ mình, cũng chính là trưởng môn đại nhân của Tử Trúc Lâm Tử Ngọc gọi lại.

Tử Ngọc là trưởng môn thứ ba mươi chín của Tử Trúc Lâm, cũng là nữ trưởng môn duy nhất của các đời trưởng môn Tử Trúc Lâm.

"Sư phụ."

Lăng Hiểu ngoan ngoãn theo Tử Ngọc về chỗ của nàng.

"Sắp đến giờ Tý rồi." Trở lại viện của mình, Tử Ngọc hơi ngước mắt nhìn màn đêm, giọng trầm thấp nói.

Cái gọi là gần tới giờ tý, chính là 12 giờ đêm.
Đến 12 giờ đêm, đón mới đưa cũ, một năm mới chính thức bắt đầu.

Lăng Hiểu đi theo Tử Ngọc, nghe lời nàng, theo bản năng tiếp: "Sư phụ năm mới sẽ cho ta bao nhiêu tiền lì xì?"

Trước kia khi Lăng Hiểu còn ở Thiên Diễn Tông làm sư tôn người ta nàng rất hào phóng, cho dù là đón lễ tết gì đều sẽ cho các đệ tử của mình bao lì xì, coi như không có ngày lễ, cũng sẽ tự sáng tạo ra.

Mà bây giờ... nàng thành đồ đệ của người khác.

Tử Trúc Lâm mặc dù tài nguyên rất phong phú, nhưng mà.... sư phụ của nàng rất keo kiệt.

Vào Tử Trúc Lâm năm năm, Tử Ngọc chưa từng đưa cho Lăng Hiểu cái gì cả, cũng không có tài trợ cho nàng bất cứ tài nguyên đồ tư nhân nào để tu luyện.

Lăng Hiểu: Năm năm nay, linh khí của tỷ tỷ đây là tự mình luyện, ta quá khó khăn mà!

Cà Ri Bơ: Năm mới vui vẻ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi