Edit: cầm thú
"Hiểu nhi muội muội, ta về rồi đây!"
Lăng Ngạo Thiên cầm bao lớn bao nhỏ, nhanh chân bước vào cái sân nhỏ quen thuộc, chỉ là vừa vào cửa hắn liền trợn tròn mắt ---
Trong viện, quá nhiều người!
Khốn nạn!
Đám người kia, vĩnh viễn đều nhanh tay hơn ta!
"Nhường một chút, nhường một chút!" Lăng Ngạo Thiên hơi trợn mắt, trong tay ném ra gì đó, liều mạng xông tới phía trước...
Cửa ngoài sân, một bóng dáng mảnh khảnh đang đứng dựa vào cửa.
Cố Tuyết Dao lẳng lặng nhìn không khí náo nhiệt trong tiểu viện, ánh mắt có chút phức tạp ---
Lăng Hiểu.
Thời điểm nàng tiến vào nhiệm vụ khi rãnh rỗi có xem lại tình tiết, tất nhiên nàng biết Lăng Tiêu có một vị muội muội tên là "Lăng Hiểu", mặc dù toàn bộ thế giới bây giờ có chút khác biệt so với kịch tình, nhưng cái tên "Lăng Hiểu" này khiến Cố Tuyết Dao nhớ tới rất nhiều chuyện.
Ài.
Cố Tuyết Dao thở dài một tiếng.
Nàng đi qua nhiều thế giới như vậy, chẳng lẽ còn không gặp ít nhiều người trùng tên sao?
Thậm chí nàng còn gặp qua rất nhiều khuôn mặt có diện mạo tương tự trong các thế giới khác nhau.
Cuối cùng, mọi người cũng chỉ là khách qua đường trong nhiệm vụ của nàng.
Cố Tuyết Dao không có ý định tham gia náo nhiệt trong sân, yên lặng xoay người rời khỏi đó...
Thiên Nguyên Đại Lục.
Phi Linh tông.
Lăng Hiểu bây giờ là cửu phẩm vũ sư, một người một đường tốc độ rất nhanh, cho nên dù Phi Linh tông cách Tử Trúc Lâm vài ngàn dặm lộ trình, nhưng ở giữa trưa ngày hôm sau, liền tới trước cửa Phi Linh tông.
"Tử Trúc Lâm Lăng Tiêu cầu kiến!"
Lăng Hiểu đứng dưới chân núi không dám tùy tiện đi vào, mà đứng trước cửa lớn tiếng báo danh của mình.
Nhanh chóng có người giữ cửa Phi Linh tông đem tin tức này truyền lại tông môn ---
Tử Trúc Lâm Lăng Tiêu đến rồi!
Tin tức này nhanh chóng truyền khắp tất cả ngọn núi Phi Linh tông.
Không có cách nào khác, ở Phi Linh tông toàn bộ là nữ nhân, mà nữ nhân, trời sinh đều có máu nhiều chuyện---
"Nghe nói Tử Trúc Lâm Lăng Tiêu là thiên tài ngàn năm có một?"
"Ta nghe nói hắn là đệ nhất mỹ nam trên Thiên Nguyên Đại Lục!"
"Tin tức của các ngươi đều cũ rồi, ta nghe nói hắn là Cổ chi Đại Đế chuyển thế!"
... ...
Chân núi.
Lăng Hiểu vẻ mặt lạnh lùng đứng ở nơi đó, sau đó nàng dần dần cảm ứng được một số tầm mắt.
Trước cửa sơn môn vây đứng không ít nữ đệ tử, tất cả đều tò mò nhìn nàng, một bên thì xì xào bàn tán---
"Hắn thật sự là tuổi trẻ anh tuấn! Ta vậy mà không nhìn thấu tu vi của hắn!"
"Nghe nói hắn là đệ tử có khả năng trùng kích võ thánh cao nhất ở Tử Trúc Lâm!"
"Rất đẹp trai, chẳng trách thánh nữ nhớ mãi không quên!"
Lăng Hiểu: Các người nói lớn tiếng như vậy khiến ta cũng phải xấu hổ nha.
Nhưng mà...
Thỉnh các người chú ý lí do, vị thánh nữ kia, căn bản ta không quen biết có được hay không?
Mạnh mẽ từ chối.
**
Bị người ta vây xem dưới chân núi khoảng chừng một phúc đồng hồ, lúc này Lăng Hiểu mới gặp được tứ trưởng lão Phi Linh Tông.
Tứ trưởng lão là một nữ nhân trung niên thân thể đẫy đà, nhìn thấy Lăng Hiểu xong thì sắc mặt cũng không tốt lắm: "Ngươi chính là Lăng Tiêu?'
"Là đệ tử."
Lăng Hiểu hiểu quy củ, dù sao đây cũng là địa bàn Phi Linh tông của người ta, tất nhiên phải cho chủ nhân mặt mũi rồi.
Lại nói...
Vị tứ trưởng lão trước mặt nàng là tu vi vũ tông, Lăng Hiểu đánh không lại người ta.
Đối nhân xử thế, quan trọng nhất chẳng phải hòa khí sao!
"Ngươi đi theo ta!"
Giọng nói tứ trưởng lão vẫn rất lạnh lùng, thời điểm dẫn Lăng Hiểu đi qua cửa, nàng không quên lướt qua các nữ đệ tử vây xung quanh: "Đều quay lại tu luyện cho tốt đi, tụ tập ở đây còn ra thể thống gì!"
Các người... chưa từng nhìn thấy nam nhân sao?
Dĩ nhiên, câu cuối cùng tứ trưởng lão chỉ nghĩ trong lòng, vì mặt mũi tông môn, nàng tốt hơn là không nói ra.