Edit: Quàng Thượng
"Xem hoàn cảnh xung quanh thì nơi này chắc vừa trải qua một trận chiến lớn, cuối cùng hai bên đều thương vong."
Lăng Ngạo Thiên nói nhỏ một tiếng: "Hiểu Nhi muội muội, muội ngồi yên trên xe đừng xuống dưới, ta đi xem xem là ai."
Đánh nhau quy mô lớn như vậy, còn có cái lực phá hoại này thì hai bên chắc kèo đều là võ giả.
Cũng không biết là người của thế lực nào, rốt cuộc thì xe ngựa của hai người họ còn chưa ra khỏi phạm vi quản lý của Tử Trúc Lâm, nếu là tình huống đặc biệt thì Lăng Ngạo Thiên còn phải bẩm báo chuyện này cho tông môn mới được.
"Ta cùng ngươi đi xuống nhìn xem."
Lăng Tiêu tuy rằng không có chút võ công nhưng hắn cũng không sợ tất cả những thứ trước mắt, nhìn qua còn có vài phần bình tĩnh hơn Lăng Ngạo Thiên.
"Vậy muội đi theo ta."
Lăng Ngạo Thiên vốn dĩ muốn nắm tay Lăng Tiêu, hắn rốt cuộc cũng được coi là đường huynh của Hiểu Nhi đúng không?
Nhưng mà.....
Nghĩ đến thường ngày Hiểu Nhi muội muội đối với mình lạnh nhạt như vậy, Lăng Ngạo Thiên vẫn là từ bỏ quyết định này.
Thi thể trên mặt đất khoảng chừng có hơn hai mươi, cách chết khác nhau, có vài người nhìn qua cực kỳ ghê rợn.
"Xem trang phục bọn họ thì có một bên hình như là đệ tử của Ngọc Đan Môn."
Trang phục của đệ tử Ngọc Đan Môn rất dễ biết, tông môn bọn họ đều là võ bào màu xanh da trời, bởi vì tông môn bọn họ là tu luyện cả đan và võ, cho nên, áo choàng của đệ tử trong tông môn bọn họ đều có thêu ấn ký là một cái lò đan nhỏ
"Một bên khác là đồ đen che mặt, vừa nhìn là biết không phải thứ gì tốt." Lăng Ngạo Thiên cẩn thận nhìn nhìn, không khỏi có chút bực mình: "Ngọc Đan Môn cách Tử Trúc Lâm của chúng ta xa tận mất vạn dặm, đệ tử của bọn họ tại sao lại xuất hiện ở đây? Lại còn bị thế lực thần bí đánh lén? Hiểu Nhi muội muội, muội sao rồi... ai? Hiểu Nhi muội muội?"
Lăng Ngạo Thiên vừa xoay đầu, phát hiện lẽ ra luôn đi sau lưng mình "Hiểu Nhi muội muội" đã không thấy.
Hắn lập tức hoảng sợ tới mất màu.
"Ta ở chỗ này."
Lúc này một giọng nói lạnh nhạt bỗng nhiên truyền ra từ rừng cây, Lăng Ngạo Thiên quay người lại liền nhìn thấy Lăng Tiêu ngồi xổm trong bụi cỏ, bên cạnh còn có một cái thi thể.
"Hiểu Nhi muội muội, muội đến đó làm gì? Những người này chết rất kỳ lạ, cẩn thận có độc!"
"Người này, còn sống."
Vừa rồi Lăng Tiêu ngửi được một hơi thở thoi thóp giữa nơi tràn ngập mùi máu này, hắn đi theo hướng của hơi thở kia thì tìm được "thi thể" ở trong bụi cỏ, nói đúng hơn là người này chỉ chết giả, hắn còn sống.
"Còn có người sống?"
Lăng Ngạo Thiên nhăn mày, vội bước nhanh qua, quả nhiên thấy được thiếu niên mặc võ bào của Ngọc Đan Môn.
Thiếu niên kia lúc này không có động tĩnh, giống như thật sự đã chết. Nhưng nếu cẩn thận cảm nhận thì trên người hắn đúng là còn một hơi thở.
"Này... thật đúng là chuyện lạ!"
Lăng Ngạo Thiên nhíu mày: "Chẳng lẽ hắn có bảo vật gì bảo vệ thân thể? Đúng rồi, Ngọc Đan Môn bọn họ rất am hiểu luyện đan, Hiểu Nhi muội muội, muội xem trên người hắn có đan dược gì không, có thì cho hắn nuốt trước, xem như ngựa chết chữa thành ngựa sống đi!"
Lăng Tiêu: ....
Tùy tiện tìm một viên đan dược cái cho nuốt?
Được đi, đây cũng coi như là một biện pháp, nhưng mà Lăng Tiêu lục trên người người nọ cũng không tìm ra được viên đan dược nào.
Này thật đúng là chuyện lạ, võ giả luôn thường sẽ mang theo bên người một ít thuốc chữa thương, trên người thiếu niên này thì gì cũng không có mang?
Không đúng.
Lăng Tiêu hơi nhíu mày, vừa rồi hắn cảm nhận được một loại hơi thở rất kỳ lạ....
Vị trí ở....
"Lật hắn lại!"
Lăng Tiêu đột nhiên kêu lên một tiếng, hắn cảm giác được hơi thở kì dị kia là truyền ra từ dưới người của thiếu niên này.
"A...." Lăng Ngạo Thiên nghe lời đi lên lật thân thể của thiếu niên đã chết ngất kia lại, ngay trong nháy mắt một cổ hơi thở kì dị đột nhiêu bay ra, chỗ bị thiếu niên nằm đè lên tự nhiên mọc ra một cây thực vật màu đỏ như máu nhìn rất kì lạ.
Đây là cái gì?
Lăng Ngạo Thiên còn chưa nhìn rõ thì trước mắt đã xuất hiện một ánh sáng, ngay sau đó, ánh sáng màu đỏ quỷ dị đó đã "vèo" một phát tự động chui vào người của Lăng Tiêu.