"Hóa ra, người cậu thích là nó." Cô gái không phát điên, cũng không mắng chửi, chỉ nhẹ giọng, "Nó có gì hấp dẫn cậu đâu?" Dáng vẻ bất đắc dĩ ấy khiến tim người nhức nhối.
Thạch Tùng cố gắng kiềm chế trái tim đang nhảy nhót của mình, vội nói, "Cảnh thứ ba."
"Khóc, khóc cho ai nhìn?" Đường Quả cau mày, kiêu ngạo hừ một tiếng, "Chẳng hiểu nổi, sao Tần Mạt lại thích loại phiền phức như mày nhỉ."
"Ngậm mồm vào... Đau mấy cũng phải nhịn xuống cho chị mày. Gào cái gì mà gào, muốn kéo hết thú hoang đến đây đúng không? Lúc đó cả hai sẽ chết, chị mày vẫn chưa muốn chết."
Thạch Tùng bật dậy, kích động nhìn Đường Quả. Cảnh này là lớp mười hai đi học thực tế, vì nữ chính không cẩn thận mà hai chị em bị lạc trong núi sâu, còn bị hổ đuổi. Cuối cùng, nữ phụ dựa vào chỉ số thông minh kinh người và thân thủ của mình để tránh bị hổ bắt, hai người trèo lên cây.
Nữ chính té ngã, nhớ tình cảnh của mình không kiềm chế được mà bật khóc, bị nữ phụ mắng cho một thôi một hồi.
Vẻ thiếu kiên nhẫn trên mặt Đường Quả rút đi. Cô cười cười chào Thạch Tùng, "Đạo diễn Thạch."
"Cô là Đường Quả?" Lương Triều kiêm nam chính của phim này đứng ở một bên có chút không tin được, "Cô mà là Đường Quả?"
Nếu như ngay từ đầu anh không xem phân cảnh này và biết cô là Đường Quả, có lẽ anh nhất định không xem nữa.
Nhưng diễn xong rồi mới biết cô là Đường Quả, tình huống khác ngay.
Thạch Tùng vội chấm luôn, "Nhân vật này thuộc về cô."
"Vâng." Đường Quả gật đầu cười, "Cảm ơn đạo diễn Thạch đã cho tôi cơ hội."
Trước khi tuôn ra những chuyện kia, danh tiếng Đường Quả cực kì tốt. Vốn dĩ đạo diễn Thạch không quá tin lời đồn đãi trên mạng, hiện tại nhìn thấy Đường Quả, ông càng thêm không tin.
Một nữ diễn viên có kĩ thuật diễn tốt như thế, đúng là phái thực lực.
Ông chỉ không hiểu, vì sao người ta lại không thể hiện tài năng, lựa chọn làm diễn viên bình hoa, lúc nào cũng chỉ nhận vai diễn tôi đẹp, tôi siêu đẹp, tôi đẹp nhất thế giới.
"Cô Đường, tôi là Lương Triều, chào cô." Lương Triều đi lên, gương mặt đẹp trai lộ vẻ tò mò, "Cô Đường không giống như lời đồn."
Thạch Tùng muốn đá văng Lương Triều đi, chỉ sợ anh ta dọa nữ phụ của mình.
Đường Quả cười tủm tỉm, "Chào anh Lương. Rất nhanh thôi, anh sẽ phát hiện ra tôi mỗi ngày một kiểu, không ngày nào giống ngày nào."
Lương Triều cười lúng túng, "Cô Đường thật hài hước, rất thú vị. Tôi tin là sẽ hợp tác vui vẻ với cô Đường." Kĩ thuật diễn tốt như thế, khiến anh nóng lòng muốn diễn chung với cô.
"À, cô đang cầm Olympic Toán?"
"Đúng rồi, tôi tiện tay mua."
Lương Triều ngứa ngáy, muốn mượn xem. Thạch Tùng vội vàng cản lại, nhắc Đường Quả bao giờ khởi quay sẽ thông báo cho cô. Xong xuôi, Đường Quả ra ngoài.
"Giờ không cần lo nữ phụ là ai rồi." Lương Triều thỏa mãn, "Cậu, cháu cam đoan bộ phim này của cậu sẽ hot."
"Mày cút ngay, cậu mày quay bộ nào không hot hả?"
...
"Chị Quả Quả, mấy tháng nữa có show sinh tồn nơi hoang dã." Chu Ý nhìn Đường Quả, "Em xem lịch trình của chị rồi, sau khi chị quay xong bộ phim vườn trường kia, phim đó chắc quay tầm hai tháng gì gì đấy."
Đến giờ Chu Ý vẫn thấy mình như đang mơ, Đường Quả vậy mà có thể lấy được vai nữ phụ.
"Tiểu Ý nhận cho chị đi."
"Chị chắc chắn?"
"Cực kì chắc chắn."
Chu Ý thở dài một hơi, cũng biết là không đổi được.
Đúng lúc này, điện thoại cô nàng vang lên. Cô nhận điện thoại, sắc mặt thay đổi, "Quá đáng!"
"Sao thế?"