[QUYỂN 2] NHÂN NGƯ HÃM LẠC

Máy bay trực thăng hạ cánh ở trung tâm dãy núi Lawrence, vì bão tuyết nên chỉ có thể buộc phải hạ cánh và đi bộ vào núi.

Báo đen nhảy xuống trực thăng, áo gió màu đen bị gió lạnh kèm theo bông tuyết thổi bay lên xuống, hai tay hắn đút vào trong túi áo gió, nâng mí mắt lên, mắt mèo màu vàng thu lại thành một đường thẳng đứng, lạnh lùng nhận ra phương hướng trong chốc lát, chậm rãi đi về phía tây.

Hắn bước ra một loạt các dấu chân trong tuyết gồ ghề, nhưng mỗi một bước chân có độ sâu nông khác nhau bởi vì hắn đã bị thương không nhẹ.

Muốn cướp đồ trong tay Rimbaud, không lột da là không có khả năng, đây lại là dưới tình huống Rimbaud nửa đường dừng lại lười đuổi theo.

Báo đen chính tai nghe Rimbaud nói với tai nghe liên lạc: "Randi, không cần phải vì những viên đá nhỏ như vậy mà hao phí tinh thần, tôi từ đáy biển có thể mang đến cho em rất nhiều rương lớn hơn, em tùy tiện chọn một cái màu đỏ, thứ kia bỏ đi cho chúng, bây giờ tôi chỉ muốn về nhà thân mật với em."

Hắn một đường xuất cảnh lậu, nửa đường dừng lại trên đảo mới có người tiếp ứng, sau khi bay tới Canada, lên trực thăng dành riêng, vài lần trằn trấp mới mang theo bảo thạch tiếp cận mục đích.

Đi bộ gần một giờ, giữa dãy núi gồ ghề dần dần xuất hiện một số đỉnh kiến trúc phủ đầy tuyết, từ cửa sổ lộ ra vầng sáng ấm áp.

Tiếp tục đi bộ mười phút trước khi nhìn thấy toàn bộ toàn cảnh của tòa nhà. Trên núi phủ đầy tuyết trắng tọa lạc cả tòa thành, đỉnh lâu đài liên miên, gạch ngói màu xanh nhạt tiếp cận màu tuyết, mà mỗi một cửa sổ đều tản ra ấm áp ra bên ngoài.

Tuy rằng địa thế hẻo lánh bí ẩn, nhưng mua một mảnh kiến trúc như vậy cũng cần tài lực cường đại, phí bảo trì hàng ngày cao đến kinh người.

Báo đen kéo thân hình cứng đờ đến gần cửa chính, một người đàn ông cao lớn canh giữ ở cửa, một chấp sự lễ phép khom người về phía hắn. Quản gia con rối mặc quần áo đuôi én kỹ lưỡng, đeo găng tay màu trắng, ngoại trừ khớp hình cầu trên chi ra thì nhìn qua không khác gì người da trắng bình thường, thần thái sống động như thật. Hình ảnh và hình thể đối diện của người làm con rối có thể được mô tả bởi từ thiên tài, đủ để so sánh với các nhà điêu khắc ngày nay.

Báo đen cũng không nhiều lời, khẽ đạp xuống mặt đất, hai tay ôm lấy vách tường bên ngoài nhô lên, nhanh chóng lật vào.

Tường cũng không cao, lại ngăn cách bão tuyết bên ngoài, bên trong tường không hề có tuyết đọng, nhiệt độ cũng thập phần ấm áp, có một con rối lão nhân đang quét sàn nhà, người làm vườn nhân rối đang bảo dưỡng hoa hồng trong đình viện.

Báo đen quay đầu nhìn về phía bầu trời bên ngoài bức tường, đó là bầu trời xanh trong vắt và không có mây. Nó giống như một thế giới bị cô lập.

Ngoài cửa quản gia con rối tao nhã đi vào, đóng cửa lại, quét đi bông tuyết trên vai, gật đầu ý bảo với báo đen mời hắn vào.

Sau khi đi vào hành lang lâu đài, nữ giúp việc con rối từ trong phòng vội vàng chạy tới, đưa cho báo đen một cốc ca cao nóng, dẫn hắn đến phòng tiếp khách ngồi.

Chung quanh yên tĩnh không tiếng động, những người hầu làm bằng con rối này tựa hồ cũng không biết nói chuyện, chỉ có thể dựa theo chương trình đã định sẵn mà làm việc.

Hai bên hành lang cách một khoảng cách liền có một cánh cửa khép hờ, báo đen thừa dịp nữ giúp việc con rối không chú ý, khẽ đẩy một cánh cửa ra, liếc mắt nhìn vào trong.

Bố trí bên trong thoạt nhìn giống như lớp học của trẻ nhỏ, trên bàn ghế nhỏ bé có mấy đứa nhỏ ngồi thưa thớt, sau khi ngửi được mùi người lạ, bọn chúng không hẹn mà cùng quay đầu nhìn chằm chằm báo đen.

Một số người trong số họ có một cái miệng rộng như cóc, một số là nhện ở nửa dưới của họ, một số cơ thể gần như trong suốt, một số có cánh sau lưng. Tất cả đều là những thí nghiệm thể.

Và trước bảng đen ở phía trước của lớp học mầm non là một giáo viên búp bê mặc váy Lolita đang viết một vài từ tiếng Anh đơn giản trên bảng đen.

Báo đen nhìn mấy phòng, ngoại trừ phòng học mầm non, còn có phòng đồ chơi, cũng có phòng người lớn bình thường, còn nhìn thấy một cơ thể thí nghiệm chuồn chuồn trưởng thành đứng bên cửa sổ chơi violin, cô ta mặc váy trắng kiểu dáng đơn giản, sau lưng gầy gò buông hai đôi cánh chuồn chuồn trong suốt.

Cô ta quay đầu lại nhìn báo đen một cái, dừng tay đang cầm đàn lại, mỉm cười không hề phòng bị với hắn phóng thích ra một chút tin tức tố tạo sự lễ phép chào hỏi lần đầu gặp mặt.

Từ tin tức tố của cô ta, báo đen phán đoán cấp bậc của cô ta rất thấp, tính công kích cực yếu, bình thường mà nói, cơ thể thí nghiệm như vậy sẽ được làm thức ăn cho cơ thể thí nghiệm cường đại, không sống được đến dáng người lớn như vậy.

Hành lang rất dài, phòng đông đảo, báo đen tính sơ sơ, chỉ riêng một hành lang trong phòng đã chứa hơn trăm thí nghiệm thể cùng ấu thể, cả tòa kiến trúc tòa thành giống như một thành thị nhỏ vậy, ít nhất cũng có thể dung nạp hơn mười nghìn thí nghiệm thể.

Nữ giúp việc con rối dẫn báo đen đi tới phòng khách, sau đó cúi đầu một cái liền yên lặng rời đi.

Trên ghế sa lon trong phòng tiếp khách dựa nghiêng vào một alpha nữ tính, nàng mặc sườn xám sa thạch xanh biếc, lông đuôi chim khổng tước màu vàng lam thật dài buông xuống thảm, quạt lông vũ trắng như tuyết khẽ lay động, ngọn lửa thiêu đốt trong lò sưởi bên cạnh nàng chiếu ra ánh sáng đỏ ấm áp trên gương mặt.

Kỳ Sinh Cốt giương mắt nhìn thấy báo đen, dùng mặt quạt che miệng lại ho khan vài tiếng.

"Cô bệnh nặng hơn rồi." Báo đen ngồi xuống đối diện nàng, sống lưng thẳng tắp, ngón trỏ đeo nhẫn bảo thạch nhẹ nhàng gõ đầu gối.

Kỳ Sinh Cốt lắc đầu: "Tôi ra khỏi khoang bồi dưỡng trước thời hạn, tính là ngày ra không đủ đi, không tốt lên được, vết thương mới chồng thêm vết thương cũ, rất phiền. Anh đã đi đâu trong những năm qua vậy?"

Báo đen trầm mặc.

"Tìm được người sử dụng rồi?" Kỳ Sinh Cốt thoáng nhìn thấy chiếc nhẫn sapphire trên ngón trỏ của báo đen, có chút tò mò ngước mặt lên đánh giá hắn: "Tôi đoán người sử dụng của anh sẽ là Satan."

Báo đen nghiêng đầu, hiển nhiên về chuyện này hắn không muốn nhắc nhiều, lãnh đạm chuyển hướng chủ đề: "Cô dự định ở lại đay sao?"

"Ở lại đây không có gì không tốt cả. Mặc dù có nhiều con nít, nhưng ngôi nhà đủ lớn để có vẻ ồn ào nhưng phòng cũng đủ lớn, cũng không coi như là quá ồn." Kỳ Sinh Cốt cười một tiếng, lại ho khan.

Báo đen không giỏi trò chuyện không khí lại nhanh chóng trở nên im lặng.

"Cậu ấy yêu cầu tôi tặng một viên đá quý cho người làm con rối. Knicks đâu?"

"Ba ngày nay hắn đều không ra khỏi phòng làm việc, ta bảo tiểu Võng Lượng đi gọi hắn cho."

——

Trong phòng làm việc khép kín nhưng rộng rãi, công cụ chế tác con rối có trật tự mà bày biện ở đó, trên tường bày biện giá trưng bày bằng gỗ, trên mặt bày rất nhiều búp bê con rối chưa hoàn thành, tư thái khác nhau, thần thái muôn vàn, chỉ là còn chưa tô màu, cũng không có quần áo che khuất một thân khớp hình cầu.

Trên mặt bàn trải đệm chống trơn trượt bằng lông thú, miếng đệm này đã dùng qua rất nhiều năm, dính màu hồng cùng dầu sáng đều đã không lau sạch được. Dưới ánh đèn bàn sắt cũ kỹ, người làm con rối đang vùi đầu vào công việc.

Hắn mặc tạp dề da, đeo một đôi găng tay nửa bàn tay màu đen rất mỏng, gương bạc khắc hoa văn bị kẹt trong hốc mắt thâm thúy của hắn, hắn hết sức chăm chú dùng nhíp nhỏ lắp ráp vật tinh tế trong tay, đó là hạch tâm cơ giới của một con búp bê.

Cùng với lõi cơ khí và hình dạng trái tim con người rất giống nhau, khung hình tinh tế phức tạp bằng đồng, bên trong vốn nên có một hạch tâm màu đỏ để điều khiển chỉnh thể, trên chip bên trong hạch tâm khắc lại ký ức chiến đấu của cơ thể thí nghiệm thống nhất cấy ghép, bao gồm hiểu biết về cấu tạo vũ khí, kiến thức chiến đấu cận chiến cùng với khuynh hướng tàn sát, thiết lập xuất xưởng của Eris là cơ thể thí nghiệm bạo loạn, lấy tên cùng với nữ thần Eris*, khơi mào chiến tranh là sứ mệnh của hắn.

*Nữ thần Eris (Nữ thần Bất hòa, Xung đột, Lừa dối, Già nua, Buồn phiền) là một nữ thần có tính nóng như kem, thường gây ra tranh cãi giữa các vị thần, là người đã thả quả táo vàng khắc chữ "Cho người đẹp nhất" vào bàn tiệc cưới vua Hi lạp Peleus, là nguyên nhân bắt đầu cho cuộc chiến tranh thành Troia suốt 10 năm.

Đọc cmt để xem hình minh họa nữ thần này

Chỉ cần có chiến tranh, mua bán vũ khí sẽ càng ngày càng có lợi nhuận, tổ chức khủng bố Hồng Hầu Điểu tùy chỉnh mua một cơ thể thí nghiệm như vậy chính là với mục đích như thế.

Thùng chứa chính mang chip là một viên ruby có kích thước trái tim, được chạm khắc bằng máy CNC trong giếng áp suất biển sâu của viện và đầy đủ các khía cạnh giữa chip và đá quý.

Người mua rất khó tìm được cùng phẩm chất và số carat đá quý để làm hàng nhái, viện nghiên cứu tài đại khí hậu, chọn vật liệu như vậy làm thùng chứa lõi, chính là để không để cho người mua vi phạm bản quyền hoặc sửa chữa sản phẩm của họ, hỏng thì chỉ có thể vứt đi, sẽ lại một lần nữa đến chỗ bọn họ mua cái mới.

Có điều là bên trong một cái hạch tâm cơ khí này đã hoàn toàn hư hư hỏng, hồng bảo thạch đặt chip nổ đến vỡ vụn, chip cũng thiêu hủy hơn phân nửa, lấy kỹ thuật lò hỏa thuần thanh của thợ làm chẵn cũng chỉ có thể khôi phục khung ngoài của lõi cơ khí, hàng vạn sợi đồng và chip tinh vi tạo thành mạch máu giống như bao bọc trái tim, người làm con rối đã ngày đêm sửa chữa liên tục ba ngày.

Hắn di chuyển nệm từ phòng ngủ của mình và đặt nó ở góc của phòng làm việc, nhưng nó vẫn chưa được sử dụng. Dù sao hắn cũng là một nhân loại, không ngủ không nghỉ mà liên tục làm việc làm cho thân thể hắn nhanh chóng tiêu điều xuống.

Ba giờ trôi qua, người làm con rối mới ngẩng đầu lên, chậm rãi tháo tấc gương trên hốc mắt xuống, mắt nhắm lại liền cảm thấy đau nhức, đứng thẳng người, đốt sống cổ cùng thắt lưng phát ra tiếng giòn giã.

Người làm con rối theo thói quen nhìn thoáng qua dưới chân, muốn kêu Eris đang ngủ tránh ra đừng làm vướng chân mình, nhưng dưới chân trống rỗng, người làm con rối thẫn thờ giật mình một chút, mới cứng ngắc đặt kính làm việc lên bàn, đứng lên, con mắt đục ngầu đầy tơ máu nhìn thoáng qua một góc mệt mỏi.

Trên nệm ở góc có một con rối gốm sứ rách nát, nửa khuôn mặt của hắn đều vỡ vụn, nửa khuôn mặt còn lại cũng bò đầy vết nứt, không có nửa người dưới, chỉ còn lại có một tay phải, đặt trước ngực vỡ vụn, ngực cũng vỡ hơn phân nửa, có thể dễ dàng nhìn thấy lồng ngực giống như vỏ rỗng của hắn, bên trong trống rỗng.

Lớp vẽ trang điểm trên mặt con rối bị lau sạch, một đầu tóc bạc từ gốc bỏ đi thu vào trong túi tự phong, con ngươi bị hỏng cũng bị tháo ra, chỉ còn lại hốc mắt trống rỗng, hắn hiện tại chỉ là một con rối phế liệu, cùng những cái tay chân con rối phế liệu trong bao tải mốc meo kia không khác là mấy, thậm chí đặt cùng một chỗ đều sẽ lẫn lộn đến không chọn ra được cái nào là hắn.

"Eris..." Người người làm con rối gọi tên hắn một tiếng.

Con rối rách nát kia giật giật, đối với thanh âm của hắn còn có phản ứng, có điều cũng chỉ là động một chút, cùng phản xạ thần kinh của ếch lột da không khác là mấy.

Nhưng người làm con rối lộ ra biểu tình được trấn an, lông mày nhíu chặt giãn ra, mi tâm lưu lại vết nhăn nông cạn.

Sẽ không sao đâu.

Tiếng gõ cửa vang lên, người làm con rối nhìn thoáng qua bên ngoài, dưới khe cửa là đôi chân của Võng Lượng.

"Knicks, anh ta... đến rồi.

Người làm con rối đáp một tiếng, tháo tạp dề da và găng tay đặt trên bàn, khóa phòng làm việc lại rồi đi ra ngoài.

Đi vào phòng khách, người làm con rối liếc mắt một cái liền nhìn thấy hồng bảo thạch mà báo đen đặt trên bàn, lấy phán đoán chính xác của hắn đối với vật liệu, khối hồng bảo thạch này là đủ làm hạch tâm mới của Eris.

"Được cậu ấy ủy thác, toi chỉ phụ trách đem đồ đạc giao cho ông." Báo đen nói: "Đem tiền trả cho IOA."

"IOA?"

"Bảo thạch là cướp từ trong tay bọn họ."

"......"

Báo đen không còn gì khác để nói, xoay người rời đi.

"Chờ một chút." Người làm con rối gọi hắn lại, từ dưới gầm bàn lấy ra hộp thuốc, nhặt ra một con dao mổ cùng một bộ kim chỉ: "Cậu cởi áo ra."

Báo đen nhíu nhíu mày, nhưng người trước mặt này nhìn qua thân thiện, mệnh lệnh của hắn làm cho người ta không cách nào kháng cự, giống như bị con rối điều khiển tay chân, báo đen theo lời hắn nói mà cởi áo khoác.

Rimbaud để lại ba vết móng vuốt dài trên vai hắn, nghiêm trọng đến mức không thể tự mình khép lại, máu vẫn còn chảy ra ngoài, thấm vào áo sơ mi của hắn.

Vị bác sĩ thuần thục dùng dao mổ rạch sạch thịt thối ở rìa vết thương của hắn, sau đó dùng kim chỉ y tế khâu lại. Đây là nghề của hắn, kỹ xảo thành thạo khắc ở trong đầu, sẽ không dễ dàng quên đi được.

Báo đen vốn theo bản năng cắn chặt răng, lại phát hiện cũng không có bất kỳ cảm giác đau đớn nào, có chút ngoài ý muốn.

"Bàn tay tạo vật là năng lực đồng sinh của tôi, cho dù mở nát bụng cậu cũng sẽ không bị thương tổn, khâu lại lại càng đơn giản hơn." Người làm con rối cắt đứt chỉ khâu, thu hồi hòm thuốc, trên mặt không che giấu được mệt mỏi làm cho hắn thoạt nhìn thập phần tiều tụy.

"Cậu đi đi."

Báo đen giật mình, nhìn thoáng qua đường chỉ khâu hoàn mỹ trên vai, nhặt áo gió của mình lên, đi theo nữ giúp việc con rối rời đi.

Tiễn báo đen đi, người làm con rối cầm lấy hồng ngọc trên bàn, không nói một lời trở về phòng làm việc.

Mở cửa phòng làm việc, chân lại đá tới cái gì đó, cúi đầu nhìn, búp bê gốm sứ rách nát nằm sấp bên cạnh cửa, cố hết sức dùng khuỷu tay chống lên thân thể, một tay phải còn sót lại nắm lấy khóe quần của hắn mà túm lấy, ngẩng đầu, dùng hốc mắt trống rỗng nhìn hắn, mặt không chút thay đổi, lại làm cho người ta liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu khủng hoảng của hắn.

Người làm con rối thản nhiên thở dài, khom lưng nhặt Eris lên, đem hắn dùng đất sét cố định nửa ngực hắn rồi đặt ở trên bàn làm việc của mình, để cho hắn có thể có một điểm chống đỡ thẳng lên nửa người trên.

Sau đó mặc lại tạp dề và đeo găng tay, ngồi xuống và vùi đầu vào công việc.

Khi người làm con rối chuẩn bị đeo kính mắt để tiếp tục sửa chữa lõi, một bàn tay gốm khớp hình cầu vươn tới, che mắt hắn ta, gốm sứ rất lạnh, băng lên đôi mắt sưng phồng vì sử dụng quá mức của hắn.

Trong bóng tối ngắn ngủi này, người làm con rối không khỏi nhớ tới đêm mấy ngày trước vụ bắt đầu hành động cướp đoạt thí nghiệm thể, chính mình nhìn kệ hàng của cửa hàng búp bê dọn sạch, có chút dao động cùng do dự.

Hắn là con người, thỉnh thoảng cũng sẽ hoài nghi mục tiêu kiên định của mình cùng nguyện vọng cả đời, đây là một loại bệnh chung của con người, người làm con rối cũng không thể miễn tục.

Nhưng khi đó Eris lại tiến đến bên cạnh không đầu không đuôi nói: "Ta không quan tâm ông đúng hay là sai, tôi sẽ luôn vì ông mà đánh."

Trong cửa hàng, Kỳ Sinh Cốt thường cãi nhau với Eris, người phụ nữ độc miệng thường nói rất khó nghe, không bao giờ quan tâm nếu bạn đang ở phía trước của người trong cuộc: "Knicks chỉ sử dụng cậu để hoàn thành sự trả thù của ông ta cho con người thôi, những người như ông ta có cái gì không thể từ bỏ chứ? Cậu cho rằng mình là ai, ông ta chỉ là lợi dụng cậu mà thôi, cậu vui vẻ cái gì?"

Người làm con rối cảm thấy nàng nói đúng.

Nhưng Eris luôn luôn bác bỏ: "Ông ấy không lợi dụng tôi, ông ấy là cần tôi." Cho đến khi Kỳ Sinh Cốt khàn giọng không nói nên lời, chỉ có thể trợn trắng mắt liên tục phe phẩy quạt quạt mất cái.

Ánh sáng của đèn bàn chỉ chiếu sáng bàn làm việc của bên này.

Người làm con rối tháo đầu hỏng nát của Eris xuống, đệm lên đùi mình cố định, dùng kim mài mịn chống lên khóe mắt trước đầu con rối, từng chút từng chút mài vào chỗ sâu.

Làm một công việc tinh tế như thế thì tuyến thể phải đòi hỏi sự vô cùng kiên nhẫn, và người làm con rối mất bảy giờ để hoàn thành nó.

Sau khi làm xong, ông ta ưỡn thẳng lưng, cổ đau nhức, lắp đầu trở lại vị trí cũ.

Bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, bão tuyết bên ngoài phòng càng lúc càng mạnh, tiếng ong ong như tiếng sói vang vọng vòng quanh cửa sổ. Lò sưởi trang trí trong phòng còn cháy rất mạnh, âm thanh ngọn lửa nghe có vẻ yên tĩnh lại ấm áp, làm cho người ta muốn ở lại vĩnh viễn trong hòa bình như vậy, không đi ra ngoài nữa.

Người làm con rối nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, nâng hồng ngọc lên, ở trong đầu tính toán sơ bộ cách cắt, sau đó đặt sang một bên, dùng nhíp từ trong ngăn kéo gắp ra một con chip nhỏ, giơ lên dưới ánh đèn quan sát.

Đây là chip chiến đấu của Khiên Athena, giống như phiên bản mà Eris đã sử dụng trước đó và có thể được thay thế cho Eris. Con chip này là khi ông ta thoát khỏi nhà máy dược phẩm đã mạo hiểm nhặt nó từ đống đổ nát, chip hoàn chỉnh, có nghĩa là bộ nhớ chiến đấu, sử dụng vũ khí và xu hướng giết mổ của nó vẫn còn nguyên vẹn.

Người làm con rối nhìn chằm chằm vào con chip nhỏ trên nhụy, thất thần thật lâu.

Hắn suy nghĩ rất lâu rồi lặng lẽ đặt con chip trở lại ngăn kéo, nhặt hồng ngọc trên bàn, cũng bỏ vào ngăn kéo, khóa lại.

Hắn thò tay vào túi, nắm chặt con dao mổ trong túi, do dự, chậm rãi vuốt ve, giơ tay vuốt ve ngực trái của mình, giống như đang suy nghĩ một quyết định trọng đại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi