[QUYỂN 2] NHÂN NGƯ HÃM LẠC

Năng lực suy yếu của Lục Thượng Cẩm tuy cường hãn nhưng thời gian tác dụng chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, loại năng lực tiêu hao cao này không thể liên tục phát động, giữa hai lần suy yếu cần một đoạn thời gian làm nguội nhiệt ở tuyến thể, chỉ có có được năng lực di động tốc độ cao, lấy tốc độ cực hạn làm ưu thế đột kích cùng mới có thể cùng hắn đánh ra sự phối hợp hoàn mỹ nhất, bắt lấy tiết tấu trong nháy mắt suy yếu, vô hạn cùng địch nhân dán mặt, lại nhân khi suy yếu mất hiệu lực rút khỏi phạm vi công kích của đối phương.

Loại phối hợp độ khó cao này cần phải tôi luyện nhiều năm ăn ý làm cơ sở, vì thế cho nên bất kể đối thủ cấp bậc cao thực lực mạnh bao nhiêu, mỗi khi đồng thời đối mặt với hai người này cho dù có ở xa một chút kiềm chế tiêu hao hao mòn đều bị đè ép rất khó chịu.

Vĩnh Sinh Vong Linh cũng vậy, thực lực tổng thể của thí nghiệm thể giai đoạn chuyển biến xấu chênh lệch thực lực với nhân loại tiến giai cấp S4 không đáng kể, nhưng xa xa có một khẩu súng bắn tỉa tùy thời dùng đạn hạn chế sự di chuyển của Vong linh, vả lại một mực làm suy yếu năng lực phân hóa của hắn, tiêu trừ năng lực đồng sinh của hắn, mỗi khi năng lực của hắn biến mất, Ngôn Dật sẽ nắm lấy cơ hội thoáng qua này lập tức xuất hiện trước mặt hắn.

Vong linh bị hư ảnh thuấn di cùng tốc độ cao của đối phương lắc đến hoa cả mắt, trên người thỉnh thoảng xuất hiện một vết thương hoặc là một lỗ đạn, nếu như không phải sinh mệnh lực của bản thân ngoan cường thì đã sớm bị Ngôn Dật mài mòn một cái mạng rồi.

Ngôn Dật cũng đang quan sát hướng đi của Vong linh, tuy rằng Vong linh bị bọn họ hạn chế cơ bản không có cơ hội hoàn thủ nhưng tốc độ khép lại của hắn quá nhanh, Ngôn Dật cũng không cách nào tạo thành thương tổn trí mạng đối với hắn, ở trong tình huống nhìn không quen hắn nhưng cũng không làm gì được hắn.

Vong linh rốt cục bị mài mòn kiên nhẫn, một tay kéo vải trắng trên đầu xuống, đắp lên Trân Châu đang lơ lửng bên người đi theo mình, thấp giọng triệu hoán: "Mau đi ra cho ta, ta muốn xem chim ưng peregrine kia có năng lực suy yếu có phải chỉ có thể nhằm vào được một người hay không."

Nhưng Trân Châu không đáp ứng lệnh triệu hoán của hắn, cũng không lấy hình dáng Minh Sứ mà hiện thân.

Vong Linh buồn bực vén lên một góc vải trắng: "Mịe, mày bị điếc đấy à!?"

Ngọc trai màu sắc ảm đạm trở nên thô ráp miễn cưỡng nhổ một vài miếng nước vào tay hắn, dòng nước dài ghép lại thành hai dòng chữ: "Đừng gọi tôi, tôi đánh không lại -_-!"

Vong linh tức giận đến nhảy dựng lên.

Lại một lần nữa năng lực suy yếu đánh úp lại tới, Ngôn Dật đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn, tay trái nhanh chóng bóp cằm của hắn, tay phải một tay cầm khẩu Uzi chống vào thắt lưng Vong linh nổ súng, một viên đạn bắn giảm thanh, phá vỡ lỗ đạn trong bụng Vong Linh bốc khói đen cuồn cuộn ra ngoài.

Suy yếu biến mất, Vong linh xoay người phiêu phiêu hốt hoảng rơi xuống đất, nhưng cột sống thắt lưng của hắn bị một viên đạn kia đánh nát, cả người từ giữa bẻ gãy, lấy tư thế gấp lại đáng sợ phiêu đãng trên không trung, dưới chân hắn lại triển khai một mặt Pandora ma kính, tay quỷ dưới mặt gương hướng phương hướng Ngôn Dật tham lam bắt tới, mũi chân Ngôn Dật chạm đất nhảy tránh, một bàn tay quỷ duỗi dài bắt lấy cổ chân Ngôn Dật, trong khoảnh khắc liền bị một viên đạn bắn tỉa chuẩn xác đánh bay.

Xa xa, Lục Thượng Cẩm im lặng nằm úp sấp trên điểm bắn tỉa mặt không chút thay đổi xuyên thấu qua bội kính quan sát hai người giằng co trên sân thượng tháp chuông, thời gian từng giây từng phút trôi qua, quần áo của hắn đã bị mưa phùn cùng sương mù dày đặc thấm ướt, nước theo cổ chảy xuống phía dưới, nhưng hắn vẫn không chút nhúc nhích, đầu ngón tay vịn trên cò súng cũng không thấy chút run rẩy nào, nhất cử nhất động của Ngôn Dật đều nằm trong kính ngắm gấp bội của hắn, dưới thập tự chuẩn tinh nhìn không sót một chút nào.

Vong linh cũng thấy cục diện ở đây đối với mình bất lợi, thân thể xuyên tạc của hắn phát ra tiếng xương răng rắc, đốt sống thắt lưng bị đánh nát từng đoạn sinh trưởng phục hồi như cũ, hắn một lần nữa đứng thẳng người, nghiêng đầu, dùng ánh mắt tử khí nặng nề nhìn Ngôn Dật, cao cao nhếch khóe môi, giọng nói nâng cao nghe có vẻ bệnh trạng vặn vẹo làm cho người ta khó chịu: "Cùng ta kéo dài thời gian vui vẻ sao? Ngươi nhìn xem."

Một tiếng chấn động theo đó mà đến, Ngôn Dật quay đầu lại nhìn lại, tháp sắt xa trong sương mù tựa hồ chắn ngang bẻ gãy. Anh cau chặt mày nhìn chung quanh bốn phía, trong sương mù xa xôi xuất hiện rất nhiều đường nét của thí nghiệm thể màu xám trắng, tùy ý phá hủy trong thành phố.

"Tại sao ngươi lại làm điều đó?" Ngôn Dật nâng họng súng lên chĩa vào đầu Vong linh.

Vĩnh Sinh Vong Linh dạo một vòng trên không trung, thảnh thơi cười nói: "Không công bằng sao? Trước khi ta chết, mọi người yêu cầu ta sống, sau khi ta chết, ta đã trả lại cho họ cái chết. Đây không phải là điều ta có thể kiểm soát, bởi vì nơi ta đi, vong hồn sẽ mở đường cho ta, đó là sự tôn trọng của họ đối với cái chết."

Thấy Ngôn Dật thay đổi sắc mặt, Vong linh giống như chứng kiến một hồi hài kịch vui vẻ, hắn cười điên cuồng: "Ta ở lại đây càng lâu, vong linh tụ tập lại càng nhiều, nếu thành phố này rơi vào tay giặc, ngươi phải chịu trách nhiệm đấy nhé."

Trong lòng Ngôn Dật rõ ràng, quyết không thể kéo dài thêm nữa, ánh mắt anh di chuyển trên người Vong linh tìm kiếm sơ hở. Sự việc xảy ra đột ngột, bọn họ đi ra ngoài quá vội vàng, thiết bị không đồng đều, giữa anh và Lục Thượng Cẩm không có máy liên lạc, chỉ có thể dùng sự chuyển động nhỏ của con ngươi để ám chỉ hắn.

Một ánh mắt biến hóa của anh, dưới thị lực cực hạn của Lục Thượng Cẩm cũng có thể bắt lấy rõ ràng. Lục Thượng Cẩm xuyên thấu qua thị kính trầm tĩnh nhìn chăm chú vào anh, theo tầm mắt Ngôn Dật hơi di động họng súng, thập tự chuẩn tinh ở phía trên vai trái Vong linh nâng lên, ngón trỏ khẽ bóp cò.

Một phát đạn bắn tỉa xé rách không khí phá không mà đi, tính toán chính xác vị trí và hướng đi của Vong linh, trong nháy mắt Vong linh nghiêng người tránh né xuyên qua đai lưng túi xách hắn treo trên vai, đai lưng đứt gãy, cặp sách của Vong linh bị văng ra ngoài.

Ngôn Dật ở trong tay quỷ dày đặc như cỏ biển lóe lên di chuyển về phía trước, trước khi Vong linh đưa tay bắt lấy cặp sách, Vong linh dùng một tay còn sót lại bắt lấy một cái dây đeo cặp sách khác cướp đoạt, khóa kéo xẹt kêu lên một tiếng xé rách, bên trong cặp sách là bài tập thi đại học của học sinh cao trung năm ba, giấy nháp, bút đánh dấu cùng một khẩu súng tiêm liên hợp tố đều lộn xộn rải rác ra ngoài.

Vong linh bắt được bút đánh dấu, mà súng tiêm đã rơi vào trong tay Ngôn Dật.

Vong linh nổi giận, hét lên với anh: "Trả lại cho ta!"

Ngôn Dật lấy khẩu súng tiêm trong tay: "Tự mình đeo máy ức chế đến rồi tới tìm ta lấy đi."

Anh chậm rãi lui ra sau, lui đến mép sân thượng, nhẹ nhàng nhảy lên, lúc rơi xuống, một đạo bóng đen chim bay xẹt qua dưới thân anh, đem Ngôn Dật từ trên không trung đón đi.

Lục Thượng Cẩm cầm súng bắn tỉa nặng nề vỗ cánh mạnh mẽ dẫn anh bay về phía mây đen che khuất ánh nắng mặt trời, Ngôn Dật ngồi ở đầu vai hắn, rũ hai chân xuống, quay đầu lạnh lùng liếc Vong linh một cái.

——

Trong biệt thự của bác sĩ Hàn thỉnh thoảng lại truyền ra vài tiếng gào thét cùng tiếng kêu đau đớn.

Rimbaud cưỡi trên thắt lưng Bạch Sở Niên, hai tay gắt gao giam cầm hai mắt sáng lên lam quang, răng biến sắc đang vặn vẹo alpha phát cuồng.

"Randi, đừng lộn xộn, tỉnh lại!"

Hai tay Bạch Sở Niên bị anh trói ngược ra phía sau gắt gao đè chặt, xương cốt phát ra tiếng răng rắc, dây xích đá trái tim Biển Chết buộc ở chân giường bị lắc đến loạn vang lên.

Ánh sao trong khe hở rèm cửa sổ chiếu rọi trên khuôn mặt Bạch Sở Niên bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm, có vẻ sắc mặt càng thêm thống khổ tái nhợt, tóc ướt sũng dính trên trán.

Chờ một hồi xao động đi qua, Bạch Sở Niên vô lực nằm sấp trên giường, thân thể cuộn mình quỳ xuống, đầu vùi đầu vào hai cánh tay chống đỡ, khẽ há miệng thở dốc, trói cổ cùng xiềng xích hai tay siết chặt vết máu trên da hắn, máu theo cánh tay chảy xuống, cọ bẩn ga giường mới thay.

Rimbaud cũng mệt mỏi ngã xuống bên cạnh hắn, dùng đầu ngón tay đẩy sợi tóc dính trên trán hắn ra, đỡ hai má hắn phóng ra tin tức tố an ủi.

Bạch Sở Niên gian nan nằm nghiêng xuống, ôm Rimbaud vào trong ngực vỗ vỗ: "Cánh tay của anh bị tôi cắn rách rồi đi, thực xin lỗi."

"Tôi không sao, còn đau không?" Trên cánh tay Rimbaud lưu lại hơn mười đường móng tay dính máu trầy xước, cái này cũng không có gì cả, trong chốc lát là tốt rồi.

"Không đau, không đau." Bạch Sở Niên hôn lên môi anh: "Tôi đi tắm rửa rồi trở về ngủ."

Rimbaud cởi xích cho hắn, nhìn hắn chậm rãi ngồi dậy, vịn tường bước chân tập tễnh về phía phòng ngủ tắm rửa.

Tiếp tục như vậy là không được. Rimbaud nắm chặt ga giường, đem chỗ mồ hôi làm bẩn thanh lọc như lúc ban đầu.

Anh yên lặng suy nghĩ, hôm nay tiêu hao quá nhiều thể lực, bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi.

Không biết ngủ bao lâu, Rimbaud bị bên giường một tiếng ồn ào vang lên đánh thức, anh mở một con mắt liếc xuống phía dưới một cái thấy Bạch Sở Niên đang đưa lưng về phía mình ngồi trên sàn nhà, trong tay cầm thứ gì đó chuyên chú làm nó.

Rimbaud không lên tiếng mà tiếp tục nửa mở to hai mắt nhìn hắn.

Tay Bạch Sở Niên bởi vì thân thể suy yếu cùng đau nhức kịch liệt mà lặng lẽ phát run, động tác ghép các bộ phận rất chậm, cũng có chút chậm chạp, so với bộ dáng cơ mẫn linh hoạt trước kia của hắn rất khác nhau.

Hắn dùng đá trái tim Biển Chết đúc một cái lồng thú hình vuông, sau đó vịn giường đứng lên, ở bên giường tìm kiếm một chiếc áo thun của Rimbaud lấy đi, sau đó lại cầm áo thun chui vào trong lồng thú, dùng trái tim Biển Chết từ bên trong phong bế cửa lồng, sau đó ôm quần áo Rimbaud mệt mỏi nằm trên sàn nhà, cuộn mình trong lồng chật hẹp, cúi đầu yên lặng hít tin tức còn sót lại trong quần áo mê man.

Rimbaud nhìn chằm chằm vào hắn.

Qua một hồi lâu, Rimbaud chống giường ngồi dậy, Tiểu Bạch nằm trong lồng ngủ đột nhiên dựng thẳng lỗ tai bạch nhung lên, ngẩng đầu buồn ngủ mê mang nhìn xung quanh.

Rimbaud vịn cái lồng hẹp, ngồi bên giường cúi đầu nhìn hắn: "Em đang làm gì vậy?"

Bạch Sở Niên giật mình, ngồi dậy, dựa lưng vào vách lồng, miễn cưỡng cười cười: "Tôi sợ nửa đêm lại phát bệnh, làm ồn đến anh ngủ." Hắn thì thầm: "... Năm lần bảy lượt như thế, cho dù tính tình có tốt đến đâu cũng sẽ cảm thấy phiền."

Rimbaud giơ tay lên thu hồi đá trái tim Biển Chết, tinh thạch đen kịt lưu động trong nháy mắt tản ra, chảy xuôi sang một bên, vách lồng dựa lưng Bạch Sở Niên hòa tan biến mất, chống đỡ không nổi thân thể ngã về phía sau được Rimbaud đỡ lấy.

Rimbaud dập chân lên, nắm lấy mái tóc trắng buộc hắn ngẩng đầu đến gần mình, cúi người bên gò má hắn chậm rãi nói: "Em có thể cắn xé tôi, tôi không sợ đau. Khi tôi tức giận, tôi sẽ chỉ đánh em, tôi sẽ không không muốn em."

Bạch Sở Niên hít sâu một hơi, nửa quỳ xoay người lại, chóp mũi phiếm hồng, nhào vào trong ngực Rimbaud, không kiềm chế được ngửa đầu hôn lên ngực cùng bụng anh, rầu rĩ vẫn gọi tên anh, đè lên người anh ngửi mùi liếm liếm hôn môi.

Rimbaud dung túng vuốt ve lưng hắn.

Sáng hôm sau, Hàn Hành Khiêm đến trễ một chút.

Vẫn như cũ là Rimbaud tới mở cửa, Hàn Hành Khiêm trong tay cầm một cái bình giữ nhiệt di động, biểu tình nhìn qua có chút nghiêm túc.

Vẻ mặt Rimbaud cũng trầm xuống: "Có chuyện gì vậy?"

"Lên lầu rồi nói."

Bọn họ đi lên thang vòng gỗ, Rimbaud đẩy cửa phòng ngủ ra, một đôi mắt xanh quỷ hỏa liền vọt tới gần hắn, khiến Hàn Hành Khiêm cả kinh lui về phía sau một bước.

Thân thể Bạch Sở Niên đột nhiên rơi xuống, sợi xích bị khóa ở cổ và cổ tay hung hăng bám lấy, giãy dụa muốn chạm vào Rimbaud, xiềng xích trói buộc trên người bị kéo đến vang lên leng keng, bộ dáng điên cuồng hung ác cùng mãnh thú khát máu kia không gì nhau.

Rimbaud đã thành thói quen, đi qua ôm Tiểu Bạch vào trong ngực, vuốt ve an ủi hắn.

Tiểu Bạch mềm nhũn xuống, mặt vùi vào cổ Rimbaud hừ hừ, Hàn Hành Khiêm nhìn chuẩn cơ hội, một tay đem hắn đè trên mặt đất, tiêm một ống thuốc giải ly.

Sau nửa giờ nghỉ ngơi, Bạch Sở Niên thần trí thanh tỉnh có chút khí lực, có thể không dựa vào chống đỡ mình ngồi dậy.

"Hàn ca, có chuyện gì vậy?" Bạch Sở Niên xoa xoa mặt, cố gắng lấy lại tinh thần.

Hàn Hành Khiêm nhìn hai người bọn họ, khẽ thở dài: "Một tin tức tốt cùng một tin xấu, các người muốn nghe cái nào trước?"

Bạch Sở Niên gãi gãi tóc: "Xấu đi."

Rimbaud nhìn chằm chằm vào hắn: "Tôi không muốn nghe tin xấu."

Hàn Hành Khiêm lắc đầu: "Tin xấu là do Vong linh triệu hoán thể hoành hành nên Westminster sụp đổ, kết quả hội nghị quốc tế bị hoãn vô thời hạn."

Sắc mặt Rimbaud mắt thường có thể thấy được âm u xuống, cách vài thước có thể nghe thấy thanh âm nghiến răng nghiến lợi của anh.

Bạch Sở Niên coi như bình tĩnh. Hắn sớm đã có dự cảm, sự tình sẽ không thuận lợi như tưởng tượng, IOA dốc hết tài nguyên trị liệu hắn đã đủ cảm kích, hắn hiện giờ đã là một vũ khí tiếp cận với thời gian trở thành phế liệu, giá trị cả đời còn sót lại không nhiều lắm.

"Tin tốt là hội trưởng lệnh cho đặc vụ bí mật mang về đây suốt đêm." Hàn Hành Khiêm đem hộp giữ nhiệt trong tay đẩy đến trước mặt bọn họ, mở công tắc, nắp hộp thủy lực chậm rãi mở ra.

Bên trong có một khẩu súng tiêm liên hợp tố.

Bên cạnh súng tiêm đặt một tờ ghi chú bút viết tay, chữ viết đẹp phiêu dật, là hội trưởng lưu lại bên trong.

"Dặn dò Tiểu Bạch không có gánh nặng tâm lý mà sử dụng dược tề này, những chuyện khác chúng ta sẽ xử lý."

Fanart: laottuerbale

Dịch: Đặng8229384

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi