[QUYỂN 2] NHÂN NGƯ HÃM LẠC

Điện thoại di động trên bàn rung lên một chút, Bạch Sở Niên đang chống đầu ngủ gật trên bàn, đột nhiên bị điện thoại gọi đến đánh thức, dụi dụi mắt, ấn nghe máy.

Là điện thoại của Ngôn Dật.

"Lão đại? Bên kia thế nào rồi, chú và chú Cẩm không sao chứ?" Bạch Sở Niên tận lực dùng tới mười hai phần tinh thần, làm cho thanh âm của mình nghe không mệt mỏi như vậy.

Một tuần nay lúc hắn tỉnh táo đều sẽ buộc mình bố trí kế hoạch hành động, nhưng hắn luyến tiếc hiện tại tiêm liên hợp tố, lãng phí một ml dược tề trân quý kia, cho nên vẫn là dùng thuốc giải ly, như vậy, lúc hắn thanh tỉnh không nhiều lắm cũng chỉ có thể liều mạng ép buộc thời gian nghỉ ngơi làm kế hoạch hành động.

Ngôn Dật vẫn nghe ra: "Cháu hút bao nhiêu điếu thuốc mà cổ họng lại khàn thành như vậy rồi."

"Cháu..." Bạch Sở Niên nhìn thoáng qua gạt tàn trong tay, gạt tàn chất đầy, hắn dứt khoát đổi thùng rác ở dưới chân. Tuần trước hắn thừa dịp tỉnh táo, từ biệt biệt thự của Hàn Hành Khiêm chuyển ra ngoài, vẫn như cũ trở về căn hộ nhỏ mình thường ở, biệt thự của Hàn ca quá yên tĩnh, ở căn hộ nhỏ này thang máy bên ngoài từ trên xuống dưới, hàng xóm thỉnh thoảng đi dắt chó đi dạo, hắn nghe thanh âm như vậy mới an tâm.

"Chú Cẩm cháu đã bỏ hút thuốc rồi, cháu cũng vậy đi." Ngôn Dật nhẹ giọng quở trách hắn.

"Ha ha, cháu biết rồi cháu biết rồi." Bạch Sở Niên nhặt bút chống thấm nước trên bàn xoay quanh đầu ngón tay, hai chân đạp lên ghế, ngồi xổm nghiêm túc gọi điện thoại, khóe môi nhịn không được vểnh lên trên.

"Rimbaud có ở đây không?"

"Anh ấy ra ngoài giúp cháu làm việc rồi, thân thể cháu hiện tại... không thuận tiện để đi ra ngoài."

"Cháu không tiêm liên hợp tố kia?"

"Tiêm rồi, tiêm rồi." Bạch Sở Niên lại bịa ra những lời nói dối, mặt không đổi sắc tâm không nhảy.

Ngôn Dật yên lòng: "Được rồi, cháu giúp chú truyền đạt cho Rimbaud, cậu ta ra lệnh cho nhân ngư từ eo biển đổ bộ giúp thanh lý Vong linh triệu hoán thể hoành hành đã giúp đỡ rất nhiều, thủ tướng tiên sinh cũng rất muốn trực tiếp cảm tạ cậu ta."

"Anh ấy không quan tâm đến những thứ này đâu."

Ngôn Dật cũng vừa mới xử lý xong sạp lộn bên kia, có chút mệt mỏi, hắn lại trấn an Tiểu Bạch vài câu, hai người tán gẫu một lát, đến gần nói lời tạm biệt, Bạch Sở Niên ấp úng kêu một tiếng "Hội trưởng".

"Uh?"

"Cám ơn chú." Bạch Sở Niên cười nói.

Ngôn Dật giật mình, nhẹ giọng hừ cười: "Hài tử ngốc. Chú đi rửa mặt thay quần áo đây, sau không được nói thế nữa."

"Vâng."

Chờ cuộc gọi cúp máy, Bạch Sở Niên ôm điện thoại di động ngẩn người trong chốc lát, lại gọi điện thoại cho Hà Sở Vị.

Buổi sáng chính là thời gian huấn luyện của bộ đội PBB, Hà Sở Vị cũng là tranh thủ thời gian nhận điện thoại, kết quả Bạch Sở Niên lại muốn chiếm thời gian huấn luyện của người ta, hắn có chút nhàn rỗi, bị mắng mới cười hì hì cúp điện thoại, lại gọi cho huấn luyện viên và bọn nhỏ ở đảo Nha Trùng, bên đó cũng không có việc gì cả, chỉ là nhàm chán, muốn giáo dục bọn họ thôi.

Thẳng đến khi đối phương cúp điện thoại, điện thoại di động từ trang gọi điện thoại khôi phục thành mặt bàn bình thường, Bạch Sở Niên mới tâm tình rất tốt đặt điện thoại lên bàn, nằm sấp trên mặt bàn gửi tin nhắn cho Rimbaud.

Hắn ngồi ở trước bàn bản đồ của kho vũ khí bí mật trong phòng ngủ chung cư, hai tay hai chân và cổ đều khóa xích đá trái tim Biển Chết, mà toàn bộ mặt bàn bên ngoài được bao phủ bởi một cái lồng động vật bằng đá trái tim Biển Chết, đem hắn gắt gao khóa ở phương tấc này.

Rimbaud cũng vừa đến tòa nhà Liên minh IOA, từ trong thang máy đi xuống, mặc quần áo cảu Bạch Sở Niên—— áo thun bóng loáng rộng thùng thình cùng quần short, lại đội thêm mũ lưỡi trai, tóc vàng xoăn xoăn dán vào cổ, đeo ba lô đi lại trong tòa nhà Liên minh với dáng vẻ nghiêm túc bận rộn có vẻ không hợp nhau, đương nhiên gương mặt xinh đẹp kia cũng không hợp với dung mạo bình thường khác.

Điện thoại rung rung một chút, bước chân Rimbaud chậm lại, nhìn thoáng qua tin tức.

Randi: "Lão bà, em thích anh nhiều lắm!"

Còn có thể gửi được tin nhắn, xem ra là không quá khó chịu. Rimbaud cười khẽ, trả lời một câu: "Milayer. (Bảo bối)" rồi đặt điện thoại di động trở lại trong túi.

Anh vừa mới từ đảo Nha Trùng trở về lại được Bạch Sở Niên ủy thác mang theo liên hợp tố đi gặp Vô Tượng Tiềm Hành Giả.

Vô Tượng Tiềm Hành Giả giúp anh sao chép ra một ống thuốc màu đỏ cùng màu với liên hợp tố, nhưng trải qua kiểm tra, chỉ có màu sắc giống nhau, thành phần cơ bản không có liên quan gì cả.

Hạ Tiểu Trùng bất đắc dĩ lắc đầu: "Tôi chỉ có thể sao chép phân tử cấu tạo thứ mà mình đã biết, anh có hướng dẫn thành phần của dược tề không?"

Nếu có, Hội y học có thể thuận lợi bắt chước tạo ra rồi, căn bản không cần cố ý chạy đến đảo Nha Trùng cầu cứu cậu ta.

Từ đảo Nha Trùng công cốc mà trở về, Rimbaud trở về tòa nhà Liên minh IOA, đến phòng đã hẹn gặp mặt, bên trong đã có hai người chờ.

Lâm Đăng và Domino vẫn ở đây, tuy rằng được IOA bảo hộ có thể tùy ý đi lại ở khu vực tổng bộ Liên minh, nếu nộp đơn cũng có thể đi ra khỏi tòa nhà tổng bộ nhưng bọn họ cũng không thường xuyên đi ra ngoài.

Rimbaud vừa tiến vào, Domino liền nhiệt tình bưng cà phê và bánh quy mới nướng lên nghênh đón, xúc tu bướm trên đầu vui vẻ rung rung.

"Vương, mời ngồi, mời ngồi." Domino gạt đi máy tính xách tay, bút và bản thảo viết lên bàn làm việc của mình, tạo ra một nơi rộng rãi cho Rimbaud.

Kể từ khi xảy ra vụ tấn công Thiều Kim Công Quán, Domino bị thương nặng, mặc dù được Hiệp hội y khoa IOA cấp cứu nhặt về được một mạng, nhưng cánh bướm tơi tả như tế bào tuyến thể bị xé rách, tuyến thể vẫn bị tổn thương nghiêm trọng.

Khả năng vốn có của tuyến thể bướm là giả tưởng, hầu hết các chủ sở hữu tuyến thể bướm đều tham gia vào sáng tạo nghệ thuật và nghề nghiệp tự do, và điều họ giỏi nhất và đam mê nhất là tạo ra tất cả mọi thứ đẹp. Tuyến thể bị phá hủy đối với Domino mà nói còn không thể chấp nhận được hơn là bị tàn tật và tê liệt suốt đời, khi hắn nằm tuyệt vọng nhất trên giường bệnh, chính Rimbaud thay hắn sửa chữa đôi cánh.

Domino thân mật ôm cánh tay Rimbaud, đem tất cả điểm tâm cố ý chuẩn bị lấy ra bày đầy một bàn, sau đó từ trong ngăn kéo khóa lấy ra một xấp giấy dày đặc viết chữ, đặt ở trước mặt Rimbaud.

"Kỳ thật rất sớm trước đây Bạch Sở Niên đã nói với chúng tôi về tình huống tổng bộ viện nghiên cứu 109 rồi, cho nên tôi đã đi điều tra từ rất sớm." Domino mở từng xấp từng tờ giấy dùng máy đặt sách ra: "Thời gian một tuần này tôi dựa theo kế hoạch hành động mà Bạch Sở Niên vạch ra, chải chuốt ra mười lộ tuyến lẻn vào tổng bộ viện nghiên cứu, tôi cam đoan, cho dù là bản thân Ngải Liên cũng tuyệt đối tìm không ra con đường khả thi thứ mười một được."

Khả năng J1 của Domino là một phản ứng dây chuyền, tùy tiện làm một cái gì đó sẽ hoàn toàn thay đổi hướng phát triển của một cái đó, đồng thời, cũng có thể sắp xếp hành động theo thứ tự phù hợp nhất với kết quả tốt.

Rimbaud vẫn như trước xem không hiểu lắm, nhưng mấy ngày nay, văn tự anh học tập so với hai trăm bảy mươi năm trước cộng lại còn nhiều hơn, anh chưa bao giờ vội vàng muốn học được cái gì như vậy, cũng chưa bao giờ tự trách mình về logic cùng đại cục quan điểm thiếu sót như thế.

Khi anh lật xem tài liệu Domino lấy tới, cửa nhẹ nhàng bị đạp văng ra, omega bò sát ôm một cái hộp cuộn thành ống làm việc tiến vào, bản vẽ công trình rất lớn, làm nổi bật vóc dáng nhỏ nhắn của omega bò sát, đập vào mắt ngoại trừ vóc dáng nhỏ bé của hắn ra thì vệ y trên người hắn in ra logo màu vàng huỳnh quang.

"Bản đồ được in ra rồi." Omega bò sát đặt rương xuống đất, đút túi ngồi xuống sô pha, chân giẫm lên mép rương: "Tôi thức tận mấy đêm đấy."

Khả năng M2 của omega bò sát "Vị diện song song trái đất": Có thể chuyển đổi thực thể mục tiêu thành dữ liệu phó bản, sau đó tiến hành chuyển đổi văn bản, có được phân tích chi tiết về mục tiêu, tất cả các vật thể vô sinh tồn tại khách quan có thể được kéo ra khỏi thanh vật phẩm, xem chi tiết của nó.

Hắn đã kéo bản vẽ cấu trúc bên trong của tòa nhà trụ sở viện 109, cũng như một cái nhìn xuống từ các trang trí bên trong, nhưng chỉ ở đó, hắn không thể nói ra rõ ràng những gì ở mỗi khu vực và phòng làm.

Cũng may Lâm Đăng làm việc tại trụ sở viện 109 một thời gian không ngắn, cho dù mấy năm nay kiểu trang trí và cách phân bố của viện nghiên cứu vẫn luôn được thay đổi nhưng cục diện cơ bản cũng không thay đổi, Lâm Đăng dựa vào trí nhớ ghi ra ba vạn chữ chú thích trên bản đồ.

Lần này lẻn vào trụ sở viện 109 để đánh cắp liên hợp tố sẽ không nhận được sự chấp thuận bằng văn bản của IOA, có nghĩa là họ sẽ không có hỗ trợ, không có trang bị, tất cả các chuẩn bị và hành động chỉ có thể dựa vào chính mình.

Rimbaud gấp tài liệu của Domino và bản đồ của omega bò sát lên và bỏ vào ba lô mang về cho Tiểu Bạch xem.

Domino dính vào Rimbaud có chút luyến tiếc anh đi, đem điểm tâm bánh quy nướng của mình dùng túi giấy đóng gói cho anh.

Khi Rimbaud bước ra khỏi cửa, sát gọi anh lại: "Nhiều năm như vậy các thí nghiệm trốn thoát khỏi viện nghiên cứu và bị mua bán ra ngoài vô số kể, muốn trở lại viện để trả thù không phải là không có, nhưng tất cả bọn họ đều thất bại. Việc khó khăn khi đột nhập vào viện là chuyện không thể tưởng tượng được."

Rimbaud liếc nhìn hắn: "Đó là bởi vì tôi chưa đi."

Omega bò tay sát đút túi, vì lý do chiều cao chỉ có thể hơi nhìn lên anh: "Anh cũng không có tự tin như vậy đi?"

Rimbaud nắm chặt dây đeo vai ba lô, quả thực là anh cũng không nắm chắc.

"Không bằng đi tìm Satan xem bói toán một chút." Omega bò sát nói: "Ít nhất nó cũng đem đến một sự thoải mái tâm lý."

"Bói toán?" Rimbaud cười nhạo. Anh từ trước đến nay luôn che tay làm mưa, chưa từng ký thác hy vọng vào loại đồ vật huyền bí này.

Lúc anh rời khỏi tòa nhà Liên minh, vừa vặn đối mặt với Tất Lãm Tinh đưa văn kiện về, Tất Lãm Tinh đánh giá trang phục của anh từ trên xuống dưới một chút mới nhận ra: "Rimbaud? Sao anh lại ở đây, Sở ca cũng về sao?"

"Tôi chỉ là tới lấy đồ, tiểu quỷ ít xen vào việc của người khác đi." Rimbaud hạ thấp vành mũ, cúi đầu vội vàng đi ra ngoài.

Bạch Sở Niên không muốn những đứa trẻ này biết kế hoạch của mình, đối với ai cũng chưa từng nhắc tới, đến bây giờ cũng chỉ có một mình bác sĩ Hàn biết kế hoạch của bọn họ.

Tất Lãm Tinh nhìn bóng lưng vội vàng của Rimbaud có chút nghi hoặc, cúi đầu gửi tin nhắn cho Lục Ngôn và Tiêu Thuần.

Rimbaud vẫn đi tàu điện ngầm về nhà như thường lệ, khi đi ngang qua nhà thờ, vốn không muốn xuống xe, nhưng khi cửa sắp đóng lại vẫn là ma xui quỷ khiến mà đi xuống.

Trạm này không có người xuống, ga tàu điện ngầm trống rỗng, Rimbaud suy nghĩ một chút liền cất bước đi về phía giáo đường.

Từ con đường này vừa vặn có thể nhìn thấy công viên ven biển, anh nhìn thấy trong công viên vây quanh một khối công trường đang xây dựng, giữa hàng rào là một pho tượng nhân ngư, xung quanh pho tượng là một vòng hồ chứa nước còn chưa lát gạch, xem ra là muốn làm thành hồ ước nguyện.

Rimbaud liếc mắt nhìn pho tượng nhân ngư một cái, đuôi cá là một cái đuôi nhọn tinh tế, nhìn qua điêu khắc này chính là mình.

Xung quanh hồ tượng còn dang dở đã chen chúc không ít người, bọn họ từ trong túi lấy ra đồng xu, ném vào trong hồ còn chưa tích nước, khép mười đôi mắt lại thành kính đọc cái gì đó.

Cách quá xa, Rimbaud không nghe thấy bọn họ đang nói cái gì, nhưng trong lòng vẫn biết những nhân loại này thích đòi cái gì, nhìn bọn họ làm bộ làm tịch, Rimbaud cảm thấy thập phần chán ghét.

Có điều là anh bỗng nhiên cảm thấy ngực hiện lên một cỗ ấm áp, đưa tay ôm cổ áo nhìn thoáng qua bên trong, phát hiện vết thương trên ngực bị đao đá trái tim Biển Chết đâm thủng vết thương kia tốc độ khép lại tựa hồ tăng nhanh.

Nếu Thiên Chúa làm tổn thương các tín đồ thì người sẽ bị cắn trả gấp mười lần, và tương tự như vậy, lời cầu nguyện của các tín đồ sẽ chữa lành vết thương cho Thiên Chúa.

Rimbaud đỡ vết thương, nhìn vào những nhân loại nhìn qua có chút ngu dốt, có chút ngoài ý muốn.

Nhà thờ ở thành phố Nha Trùng không được xây dựng ở một vị trí nhộn nhịp, xung quanh rất yên tĩnh, và khoảng cách với bờ biển không quá xa. Nhạc Organ trang trọng yên tĩnh từ bên trong truyền ra.

Bởi vì trước đó bị Eris tập kích nên một bức tường của giáo đường bị phá hủy, đơn giản cải tạo lại một chút, khi đi vào, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ kính màu chiếu trên mặt đất, màu sắc trong suốt chảy trên mặt đất, nhìn qua có loại cảm giác trong suốt.

Hầu như không có ai trong nhà thờ vào thời điểm này sả, Satan ngồi một mình ở giữa nhà thờ trống rỗng, đầu gối đặt Kinh Thánh, ngón tay vuốt ve các phím Organ.

Tiếng bước chân của Rimbaud vang vọng trong nhà thờ, lẽ ra anh sẽ không bị bỏ qua, nhưng Satan cũng không lập tức đứng dậy nghênh đón anh.

Rimbaud tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, quét qua các vị thần sừng sững chung quanh cùng các vị thần trên bức tranh mái vòm, bởi vì thân phận tương đương, anh cũng không lộ ra biểu tình rung động cỡ nào.

Trên bàn trước mặt có một trăm lá bài mạ vàng nền đen.

Âm nhạc chấm dứt, Satan rốt cục cũng mở miệng.

"Bạch Sở Niên không có ở đây, tôi không thể giúp anh suy diễn phát triển của các tuyến đường khác nhau, chỉ có thể giúp anh bói toán sinh tử của mỗi con đường. Xem ra, Bạch Sở Niên không thể đến được rồi, vậy thì anh làm một lựa chọn đi."

Rimbaud nhướng mày: "Cậu biết tôi đến đây để làm gì không?"

Satan tích chữ như vàng, không muốn phí miệng giải thích vấn đề không quan trọng.

Rimbaud suy nghĩ một chút, lấy tài liệu Domino đưa ra khỏi túi, đặt trên bàn: "Vậy giúp tôi dự đoán sinh tử của mười con đường này đi."

Satan nói: "Có một trăm lá bài trước mặt anh, khi anh đọc mỗi con đường thì hãy rút nó lên, rút ra một lá bài thiên thần là có hy vọng sống, rút ra một lá bài ác ma có nghĩa là một con đường chết. Mỗi lựa chọn có thể được rút ra ba lần."

Rimbaud nghe hiểu quy tắc, cầm lấy văn kiện đầu tiên, thầm nghĩ "Đột nhập từ cửa chính viện nghiên cứu", sau đó từ trong một trăm lá bài sờ một lá.

Mặt bài tự động mở ra, một khuôn mặt tươi cười của ác ma đầu dê xuất hiện trên mặt bàn khiến người ta sởn tóc gáy.

Rimbaud rút ba lần liên tiếp, đều là lá bài ác ma.

Xem ra đột nhập từ cửa chính của viện nghiên cứu là không thể thực hiện được.

Rimbaud đánh dấu một chỗ trên tập văn kiện đầu tiên, pass tuyến đường đầu tiên, lại cầm lấy văn kiện thứ hai, trong lòng thầm niệm "Đột nhập từ đằng sau viện nghiên cứu", tay do dự trong không trung trong chốc lát, mới điểm trúng một lá bài.

Bài tự động mở ra, là lá bài ác ma.

Ngay cả rút ba lần cũng đều là lá bài ác ma.

Tuyến đường thứ hai cũng đã được pass.

Rimbaud cầm lấy văn kiện thứ ba, anh không tin tà, một lần mở ra ba lá bài.

Tất cả đều là lá bài ác ma.

Rimbaud cảm thấy mình bị đùa giỡn, ngẩng đầu híp mắt nhìn Satan: "Trong này có bao nhiêu Thiên Sứ, bao nhiêu Ác Ma?"

Satan trả lời: "Tôi không biết. Bộ bài dự đoán này sẽ thay đổi tùy thuộc vào các sự kiện anh hỏi."

Rimbaud hít sâu một hơi, nhẫn nại, lại chọn tiếp một con đường bói toán.

Chín con đường đều bói toán xong, Rimbaud một lần cũng không rút được lá thiên sứ nào, mặc dù trong quá trình rút bài anh đã sử dụng năng lực Cẩm Lý ban phước, vẫn không cách nào thay đổi kết quả này, ác ma mở ra mặt cười âm trầm nhìn chằm chằm anh làm cho Rimbaud phát điên từ đáy lòng.

Chỉ còn lại con đường cuối cùng, đột nhập từ phòng kiểm tra của viện nghiên cứu.

Rimbaud bình phục tâm tình hồi lâu, rốt cục lấy dũng khí, mặc niệm con đường cuối cùng, đầu ngón tay run rẩy ở trên không trung do dự bồi hồi, vài lần đưa tay lại rụt trở về.

Lá bài đầu tiên, là ác ma.

Trái tim Rimbaud đều run rẩy theo, anh thu tay lại, nhắm mắt lại, hít sâu vài hơi, nhanh chóng lật lá bài thứ hai.

Ác ma.

Khuôn mặt dê đáng ghét này nhìn ra Rimbaud sắp không thở nổi.

Satan yên lặng rút lui một bước.

Rimbaud trong cơn giận dữ như thiêu đốt, một cỗ tức giận từ trong lòng cọ ra, mạnh mẽ đứng lên, lật bàn bài, hét lên: "Ngươi dám đùa giỡn ta! Vốn dĩ không có thiên sứ ở đây!" Nhân ngư chưa bao giờ thất thố như vậy.

Lật bàn bay ra ngoài, vừa lúc đập đến vị trí Satan vừa mới đứng qua, đem sàn nhà đập ra một cái hố lớn, những lá bài bói toán trôi nổi lên không trung, chỉnh tề sắp xếp phiêu phù, vờn quanh thân Rimbaud.

Chín mươi chín lá bài ác ma tươi cười quỷ dị phát ra nụ cười kinh dị, lá bài duy nhất có hình thiên sứ với đôi cánh trắng tinh bao lấy mình.

Satan cầm Kinh Thánh, thản nhiên nói: "Tôi không đùa giỡn với anh, đó là kiếp nạn và hình phạt của anh."

Rimbaud cười lạnh, văn kiện trong tay bị anh nắm chặt đến kêu lên: "Ai có tư cách trừng phạt ta?"

Satan trả lời: "Không ai có thể trừng phạt ngài, Vương vĩ đại ạ. Đã sinh ra để làm Thượng Đế, lẽ ra phải công bằng, đây là ngài phải chuộc tội cho sự ích kỷ đã từng khinh thường chúng sinh và sự si mê trong tình yêu."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi