[QUYỂN 2] NHÂN NGƯ HÃM LẠC

Trong sương mù dày đặc màu tuyết, Bạch Sở Niên chỉ còn lại ánh sáng nhìn thấy bóng dáng màu trắng kia một cái, trong đầu hoảng hốt choáng váng một chút, có một mùi pheromone nhàn nhạt làm cho hắn cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Hắn cúi đầu, mặt đất dưới chân không biết từ khi nào đã biến thành gương rộng lớn bình định, gương giống như mặt nước gợn sóng gợn sóng, phản chiếu khuôn mặt Bạch Sở Niên.

Một giọt nước mưa rơi xuống phá vỡ sự bình tĩnh của chiếc gương, gợn sóng gợn sóng, hình ảnh trong gương chậm rãi biến thành một viên Trân Châu mượt mà.

Trân Châu chỉ to bằng nắm tay, lại là nửa thấu quang, cách một tầng Trân Châu trong suốt, Bạch Sở Niên khiếp sợ nhìn thấy bên trong vỏ trân châu có một con cá đuối màu trắng nhỏ bé đang giãy dụa bơi lội, con cá nhỏ bé toàn thân có màu trắng sữa, đầu đuôi là màu đỏ non, trông thực yếu ớt, phảng phất nhẹ nhàng chạm vào sẽ vỡ vụn.

Nó thật sự quá nhỏ, Bạch Sở Niên kinh hoàng quỳ xuống, tận lực vươn tay vớt nó, trong miệng nhẹ giọng dỗ dành: "Bảo bối, con còn sống sao? Mau đến chỗ ta đi."

Bàn tay của hắn xuyên qua gương, thế giới trong gương là một biển sâu không đáy.

Trân Châu tựa hồ nghe hiểu lời hắn nói, thong thả hướng trong lòng bàn tay hắn phiêu phù.

Nửa người trên của Bạch Sở Niên cơ hồ đều dán trên mặt đất, tay càng duỗi càng gần, cơ hồ còn có một centimet nữa thôi là sẽ chạm vào vỏ ngoài của Trân Châu rồi, hắn đột nhiên cảm thấy cổ tay căng thẳng, tiếp theo cổ chân cũng bị bàn tay lạnh như băng bắt lấy, Bạch Sở Niên quay đầu lại nhìn, đã thấy trong gương vươn ra vô số bàn tay quỷ đen bốc khói, móng tay bén nhọn đã nhúng vào trong máu thịt của hắn, mà hắn lại hồn nhiên bất giác.

Có một thanh âm trống rỗng ở bên tai hắn đắc ý cười: "Tâm trí Thần Sứ quá khó khống chế, chỉ có thể để cho ngươi chủ động đưa tay tiến vào thôi."

Hàng trăm ngàn thanh hắc quỷ giống như cánh tay của kẻ chết đuối cào loạn, nắm lấy hai tay hai chân cùng thân thể của Bạch Sở Niên, dùng sức kéo hắn về phía thế giới trong gương.

"Thứ gì vậy..." Bạch Sở Niên cắn răng mạnh mẽ giãy ra, mấy chục bàn tay quỷ bị thẳng tắp giãy đứt, móng tay quỷ sắc bén trên người hắn bắt ra rất nhiều vết máu.

Tay quỷ bị đại lực giãy đứt phát ra tiếng khóc lóc đau đớn u oán, mặt cắt đứt lại nhanh chóng sinh trưởng ra càng nhiều tay quỷ bắt lấy cổ Bạch Sở Niên, một bàn tay sâu khắc sâu in vào tuyến thể sau gáy yếu ớt của alpha, Bạch Sở Niên đau đớn kêu lên một tiếng, tay quỷ rậm rạp nhân cơ hội bao phủ mắt và miệng mũi của hắn, nặng nề rơi vào trong gương, gương biến mất, lại khôi phục thành mặt đất sương mù dày đặc bao trùm.

Bạch Sở Niên biến mất, trên mặt đất chỉ để lại điện thoại di động của hắn, màn hình một mực chớp động, người gọi điện thoại đến là Rimbaud, anh đã gọi tới hơn mười cuộc điện thoại nhỡ.

Bình thường lúc sáu giờ trời đã sáng, hôm nay lại âm u mông lung, mây nặng nề bao bọc áp suất thấp hướng mặt đất dần dần hạ thấp.

Chiếc thuyền xa trôi nổi trên mặt biển mênh mông vô tận, Rimbaud ngồi trên hàng rào boong tàu, hai chân nhẹ nhàng vung vẩy trên không trung, trong tay nắm chặt điện thoại di động, tâm sự nặng nề nhìn phương hướng biển trời xa xôi nối liền nhau.

Một nửa trên tàu là nhân viên IOA, nửa còn lại là thành viên của lực lượng PBB Cuồng Sa và một đội Cuồng Sa khác được cử đến biển Nha Trùng để giúp giải quyết triệt để vấn đề rò rỉ phòng thí nghiệm tàu ngầm.

Ngụy Lan và đội phó Phong Lãng của bộ đội Cuồng Sa đều ở trên thuyền, nằm sấp bên lan can lười biếng nhìn ra mực nước biển xa xa.

Trải qua vụ rò quét, bọn họ phát hiện trong hải vực biển có đến gần năm mươi chiếc phòng thí nghiệm tàu ngầm đã bỏ hoang, hơn phân nửa đều đã rò rỉ sạch, toàn bộ mặt biển nổi lên một lớp màng dầu màu quái dị, rất nhiều thi thể sinh vật biển theo sóng biển bắt đầu nổi lên trên mặt biển, tản ra mùi hôi thối nơi chóp mũi.

Phong Lãng cởi mũ nồi xuống nắm chặt trong tay, khẽ mắng một câu: "Hay lắm, đúng là thiếu đạo đức."

Ngụy Lan cầm bút điện, lần lượt kiểm tra vị trí cần thanh lý trên bản đồ vệ tinh, thở dài: "Không chiếm được sự ủng hộ của các quốc gia, viện nghiên cứu cũng không thể lớn mạnh như bây giờ, chờ đề xuất hội nghị quốc tế lần này được thông qua, PBB nhận được lệnh truy nã, trực tiếp nắm đầu sào huyệt của bọn họ, hừ!"

Hàn Hành Khiêm cũng ở trên thuyền, mang theo mấy thực tập sinh của hội y khoa đang làm phân tích chất lượng nước, thực tập sinh đang vận hành máy lọc, mấy huấn luyện viên mới chuyển tiếp trong khoa điều tra cũng đều có mặt, đây là cơ hội rèn luyện hiếm có, bọn họ cũng không muốn bỏ qua.

Hàn Hành Khiêm cầm tờ báo mới xuất bản quan sát trong chốc lát: "Không thành vấn đề, chỉ cần thanh lọc đến dưới 3,2 là có thể loại bỏ ảnh hưởng, xem ra phải tốn hơn mười mấy ngày nữa."

Rimbaud vẫn trầm mặc ngồi cúi đầu nhìn thi thể và bẩn thỉu trôi nổi trên mặt biển. Nếu không có mệnh lệnh của anh, cả tộc quần nhân ngư cũng sẽ không tự tiện ra biển thanh lọc hải vực, đây là một lần trừng phạt nhỏ mà anh cho nhân loại. Có điều là nếu đã nói rõ hòa giải với nhân loại, Rimbaud cũng không muốn giữ lại cỗ oán khí này nữa, anh thương Tiểu Bạch nhất, không đành lòng nhìn Tiểu Bạch ở hai đầu khó xử.

Anh đột nhiên mở miệng, trong cổ họng phát ra một trận ngâm xướng kỳ dị không cách nào phân biệt nam nữ, giống như tiếng cá voi ngân dài, lại so với cá voi thông minh còn tao nhã thần bí hơn.

Các thuyền viên đều sững sờ quay đầu nhìn về phía Rimbaud. Những âm thanh đặc biệt như vậy họ chỉ nghe thấy trong phim tài liệu đại dương. Chỉ có lão thủy thủ đã lớn tuổi mới nghe ra được, đây là tiếng minh âm của thủ lĩnh triệu hoán tộc nhân khi hải tộc di chuyển.

Không khí trên thuyền ngưng trệ, mọi người nhao nhao dừng công việc trên tay, lẳng lặng nhìn Rimbaud ngồi trên lan can, nhất thời không khí trở nên yên tĩnh, bên tai chỉ có tiếng sóng vỗ thân thuyền.

Bỗng nhiên, tiếng minh âm tương tự từ xa lại xuất hiện, mới đầu là từ phương đông, sau đó biến thành phương tây, lại thêm ở phương nam cùng phương bắc, từ bốn phương tám hướng xuất hiện tiếng minh âm cùng hùng thanh ngâm xướng liên tiếp, nhao nhao đáp lại tiếng kêu gọi của Rimbaud.

Không biết ai đó liền hét lên: "Có nhân ngư! Nhân ngư đang tụ tập về phía chúng ta!"

Những người trên tàu như muốn nổ tung, họ như một tổ ong chen chúc trên boong tàu, cố gắng thò đầu ra nhìn ra biển.

Dưới mặt biển yên tĩnh, vảy ngũ quang mười màu chớp động ánh sáng tụ tập trên thuyền ngoài xa, hàng trăm người cá bơi lội ở vùng nước nông, có người nhảy ra khỏi mặt nước, trên không trung xẹt qua một đường quang hoa lại rơi xuống nước, bắn tung tóe từng mảng lớn bọt nước tuyết trắng.

Ngoại trừ bơi trong nước, trên không trung còn xoay quanh nhân ngư có vảy cánh, bọn họ không có đuôi cá, nửa người dưới giống như chim bay, sinh ra hai móng chân bén nhọn hữu lực, trên cánh cùng chân đều được bao phủ bởi vảy màu sắc, bên tai có mang nổi.

Các thuyền viên đều bị cảnh tượng rung động này làm cho ngây người, một hồi lâu mới nhớ tới lấy ra điện thoại di động dùng ống kính đơn SLR điên cuồng chụp ảnh, phải có vận khí gì mới có thể gặp được loại kỳ cảnh thế kỷ này cơ chứ, ấy thế mà lại được ở biển xa gặp được bầy người cá, loại trải nghiệm này trở về có thể lưu truyền thành chuyện trấn kinh lịch sử của đời họ.

Rimbaud nhìn vẻ mặt khiếp sợ của những nhân loại này có chút không nói gì, anh chỉ là hô một nhóm người cá dừng lại ở phụ cận tới làm việc mà thôi.

"Boliea claya kimo, Siren." (Chúng tôi nghe thấy sự kêu gọi của ngài, Vương.)" Nhân ngư chào Rimbaud với giai điệu dễ chịu này.

Rimbaud thản nhiên nói: "Nabiya ye. (Dọn dẹp sạch sẽ)"

Đám nhân ngư tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của thủ lĩnh, nhất thời phân tán ra trong nước, nước mà nhóm nhân ngư bơi qua dần dần trở nên trong suốt, một ít nhân ngư lặn xuống đáy biển mở miệng đầy răng cưa gặm nhấm mảnh vụn tàu ngầm chìm dưới đáy biển, năng lực thanh lọc của bọn họ tuy rằng không bằng Rimbaud nhưng như vậy cũng đủ rồi.

Ngụy Lan từ khiếp sợ trước tiên phản ứng lại, kêu gọi các đội viên khác đẩy nhanh tiến độ, đem máy lọc đã vận hành xong treo xuống nước, mọi người ở trên boong tàu bận rộn, nhân ngư ở dưới biển yên lặng làm việc.

Cũng có người cá dùng cánh lân bay lên boong tàu tạm thời dừng chân, có điều là bọn họ không dám tiếp cận nhân loại, cảnh giác cùng mỗi thuyền viên duy trì khoảng cách, ngoại trừ Hàn Hành Khiêm.

Cả chiếc thuyền bơi ra xa chỉ có nhân ngư dám vây quanh bên cạnh Hàn Hành Khiêm, nhân ngư thu cánh ở bên cạnh Hàn Hành Khiêm quanh quẩn một chỗ, Hàn Hành Khiêm từ trong túi lấy ra bánh quy nén bẻ thành từng miếng nhỏ chia cho họ, nhân ngư cẩn thận nhận lấy, nhét vào miệng nhai nhóp nhép.

Phong Lãng buồn bực tiến lại gần hỏi: "Này, người anh em tốt, bọn họ sao chỉ mỗi cậu là không sợ vậy?"

Hàn Hành Khiêm cười nhẹ: "Tôi là tín đồ của hải thần, quy y nơi thần biển, anh không hiểu đi."

Phong Lãng càng tò mò, chen chúc Hàn Hành Khiêm nhất định phải hỏi rõ ràng.

Rimbaud nhàm chán ngồi trên lan can thổi gió biển, bên cạnh bỗng nhiên chen tới một alpha hải quỳ, tóc đỏ như mặt trời mọc trên đầu.

Rimbaud giương mắt nhìn hắn, thì ra là phó đội trưởng của bộ đội Cuồng Sa.

Phong Lãng thất thần lải nhải tiến lại gần, nhỏ giọng hỏi anh: "Có chuyện này, tôi cũng không ăn sasimi, ở trong bộ đội chúng tôi còn lưu động hải vực, tổng bộ khu bảo tồn san hô vẫn là tôi dẫn các đội viên làm..."

Rimbaud nhướng mày: "Tiểu tử, nhà ngươi muốn nói gì?"

Phong Lãng chắp hai tay lại: "Tôi cảm thấy tôi cũng có thể làm tín đồ của anh, làm ơn đấy." Nếu biến thành tín đồ của thủ lĩnh nhân ngư có thể làm cho sinh vật biển thân cận, vậy cá hề chẳng phải sẽ càng bị vẻ đẹp trai của hắn hấp dẫn sao?

Rimbaud bất đắc dĩ, vươn tay ra để cho hắn hôn đầu ngón tay một cái. Sau khi trở thành một tín đồ, không thể làm bất cứ điều gì có hại cho đại dương, điều này có lợi và vô hại đối với Rimbaud.

Sau khi hôn lên đầu ngón tay Rimbaud, Phong Lãng thành công nắm chặt tay, vui vẻ rời đi, Rimbaud bỗng nhiên phát hiện bên trong ngoài đã chen chúc một vòng thuyền viên, giống như fan đang chờ ký tên vây quanh lấy anh, trông mong chờ anh ban phước.

Anh bỗng nhiên cười ra tiếng. Sinh vật trên đất liền cũng không phải tất cả đều làm anh cảm thấy ghê tởm chán ghét, có rất nhiều thiếu niên cùng Tiểu Bạch tâm tính nhiệt tình khiến người ta thích.

Tâm tình anh vui vẻ hẳn lên, khẽ nâng tay phải lên, mảnh vụn huỳnh quang màu xanh biếc từ trong lòng bàn tay anh đáp xuống nước, khi vụn rơi xuống nước thì triển khai biến ảo thành vô số sứa lam quang lớn nhỏ khác nhau, gia tốc thanh lọc hải vực bẩn thỉu, sứa ở trong biển nghiền nát thành bụi sao màu lam, độ bão hòa vảy màu sắc của nhân ngư đột nhiên cao lên, càng thêm ngũ sắc sặc sỡ, hiệu suất thanh lọc mắt thường có thể thấy được sự tăng lên.

Rimbaud vừa muốn thả lỏng, rốt cục có thể cùng nhân loại trên thuyền trao đổi vài câu thì trái tim đột nhiên đau nhói.

Anh che ngực lại, lập tức bị tâm tình bi thương cực lớn truyền đến từ trái tim bao phủ.

Rimbaud từng cắt một góc trái tim mình khảm một góc vào xương sườn làm bông tai cho Tiểu Bạch, hô hấp cùng tâm tình của Tiểu Bạch anh sẽ đều nghe được.

"Rimbaud... đến đón tôi." Giọng nói đau đớn đến cực điểm ở bên tai Rimbaud khàn khàn kêu lên.

Đau lòng bén nhọn từ trong lồng ngực dâng lên, Rimbaud bỗng dưng đứng thẳng lưng, đồng tử kéo dài thành sợi tơ nhỏ, hung quang tàn nhẫn chợt lóe qua.

____

Sương trắng quỷ dị tràn ngập bốn phía, toàn bộ kiến trúc thành phố Hồng Li đều ngâm mình trong sương mù nhàn nhạt, nhà máy dược phẩm Walva đã bị sương mù dày đặc bao trùm hoàn toàn, trong sương mù dày đặc mà Hà Thời Lộc phóng thích, năm giác quan của mọi người hoàn toàn suy yếu, không khác gì bị mù điếc.

Kỳ Sinh Cốt vỗ quạt lông đem sương mù trước mặt phiến tán, bên cạnh nằm ngổn ngang thi thể bảo an bị Đế Ngạc tay không giết chết, sinh mệnh lực alpha cấp M2 quá mức ngoan cường, còn trên mặt đất ý đồ đứng lên giãy dụa phản kháng, cố hết sức bắt lấy mắt cá chân mảnh khảnh của Kỳ Sinh Cốt lại bị cô ta giơ tay nâng lên thành hài cốt cát trắng theo gió phiêu tán.

Đế Ngạc ở trong sương mù dày đặc nôn nóng bồi hồi, Kỳ Sinh Cốt cũng nhíu mày, ở trong sương mù dày đặc đưa tay không thấy năm ngón tay tìm kiếm tung tích của những người khác, dưới tình huống như vậy, một mình ở lại liền quá mức nguy hiểm.

Một sợi tơ vàng bay tới quấn quanh đầu ngón tay Kỳ Sinh Cốt, lại dẫn dắt đi tìm Đế Ngạc.

"Đại tỷ à, đừng bỏ đi chứ." Eris đi theo sợi chỉ vàng.

Là sợi dây nguyền rủa của Eris, sợi dây nguyền rủa có thể tự động kết nối với vật sống trong phạm vi trăm mét, Eris dựa vào sợi dây nguyền rủa tụ tập người bên cạnh lại với nhau.

Người làm con rối xách vali búp bê cuối cùng và đứng lặng lẽ: "Eris, thu dây lại đi."

"Ò."

Đối phương có một omega Amiăng am hiểu phạm vi sát thương, sợi sây nguyền rủa của Eris sẽ khiến cho mỗi người kết nối đồng thời bị thương tương tự, một khi bị Amiăng công kích, tất cả bọn họ đều sẽ bị thương gấp bội.

Kỳ Sinh Cốt triển khai quạt lông nhỏ, chấm tròn ba màu kim lục lam trên trán chớp động, năng lực đồng sinh khởi động, trên trán Eris cùng Đế Ngạc đều hiện lên sáu chấm tròn màu vàng xanh lam giống như mi tâm Kỳ Sinh Cốt.

Thúy Lê Minh sẽ thúc đẩy đột biến theo hướng của bạn bè, vừa được tăng cường bởi Kỳ Sinh Cốt, Eris đột nhiên cảm thấy tầm mắt và thính giác đều khôi phục, khoảng cách có thể nhìn thấy trong sương mù dày đặc tăng lên hơn mười mét, lỗ tai cũng không giống như bị bông chặn lại không nghe rõ đồ đạc.

Tầm mắt chợt nhìn rõ, Eris nhạy cảm phát giác bóng dáng mơ hồ cách đó hơn mười thước, bắn một phát về phía đó, sau đó lập tức mang theo người làm con rối thay đổi địa phương.

Thực Miên cũng sớm phát hiện ra bọn họ.

Trong sương mù dày đặc của hươu, bản thân họ sẽ không bị ảnh hưởng bởi năm giác quan của sương mù, Thực Miên có thể nhìn thấy rõ ràng vị trí của họ.

Cô gái váy trắng nhỏ nhắn kia mở rộng hai tay ra, từ trong váy bồng bềnh mềm mại của nàng tản mát ra một mảnh tơ tằm trong suốt, lặng yên không một tiếng động đến gần bọn họ.

Năng lực M2 của Thực Miên "Kim phong hóa vũ": Một số lượng lớn các sợi Amiăng tăng cường trải dài trên bầu trời.

Eris nghênh đón mưa kim xông lên, sợi dây nguyền rủa đón gió nối liền với cổ tay mảnh khảnh của Thực Miên, hắn lăng không xoay người một cước quét về phía thắt lưng tiểu cô nương, Thực Miên xoay qua con ngươi trắng sữa lạnh lùng, giơ tay nhận lấy một cước này, chính mình bị chấn đến liên tiếp lui về phía sau.

Nhưng năng lực J1 của cô ta "Như mộc ôn nhu": Là một loại năng lực dỡ lực, Eris cảm thấy khí lực mình đánh mạnh vào người cô ta tựa như rơi vào trong bông, mềm nhũn phân tán hơn phân nửa, cô ta không bị trọng thương.

Không đợi Thực Miên đứng vững, một kích trí mạng của Eris đã đạp vào đầu cô ta. Lực của Chú Sứ vẫn áp chế một đầu của Thực Miên, tiểu cô nương ứng phó rất miễn cưỡng, nhưng khi để cô ta nắm bắt được một thời cơ, cô ta liền phóng ra một trận mưa kim Amiăng.

Đế Ngạc được tăng cường đột biến, giáp da cá sấu trên người càng ngày càng dày nặng, dùng thân thể cường hãn cao lớn của mình chắn ở trước mặt những người khác, quay đầu lại hét lớn: "Các người đi mau!"

Nhưng Amiăng nhỏ như kim tiêm không lỗ không vào, cô ta cũng sẽ không đánh mạnh một đòn mạnh mẽ lại đây cùng Đế Ngạc cứng đối cứng, sợi Amiăng tỉ mỉ chui vào trong giáp da của Đế Ngạc, Đế Ngạc cảm thấy một trận đau đớn thấm vào tủy xương, cả người bì giáp đều chảy máu.

Kỳ Sinh Cốt nhíu mày mắng: "Ngu xuẩn, mau lui ra!"

Lông đuôi khổng tước từ dưới váy của nàng mở ra, Kỳ Sinh Cốt không cần suy nghĩ triển khai năng lực M2 Nghê Vi Y, vầng sáng chói mắt hình thành vòng bảo hộ bảo vệ bọn họ ở trung tâm.

Đồng dạng là năng lực M2, uy lực sẽ không chênh lệch quá nhiều, nhưng Kỳ Sinh Cốt so với Thực Miên phân hóa cấp bậc thấp hơn một bậc, muốn chống đỡ bảo hộ cũng có chút lực bất tòng tâm. Sắc mặt Kỳ Sinh Cốt dần dần trở nên tái nhợt, ho khan cũng càng thêm lợi hại, tơ máu trong miệng ho ra làm nhiễm bẩn lông vũ trên quạt nhỏ.

Trong sương mù dày đặc, người làm con rối kiếm lối ra đồng thời quan sát khí tức biến hóa xung quanh, bỗng nhiên mở miệng: "Đừng chống lại nữa, thu lực lại."

Kỳ Sinh Cốt ngẩn ra, theo bản năng nghe theo mệnh lệnh của người làm con rối, nhưng trong vòng một giây ngắn ngủi này đã xảy ra tai nạn không thể vãn hồi.

Một dải quang cầu vồng sắc bén ở rìa trong nháy mắt đã phá vỡ vòng sáng phòng hộ do Kỳ Sinh Cốt phóng thích, hào quang nổ vụn, Kỳ Sinh Cốt phun ra một ngụm máu hỗn hợp với mảnh vụn nội tạng thống khổ quỳ trên mặt đất, miễn cưỡng dùng tay chống đỡ mới không ngất xỉu trên mặt đất.

Khả năng phân hóa M2 của Hà Thời Lộc "Cầu vồng": Kích nổ lá chắn và áo giáp được hình thành bởi tất cả các khả năng bảo vệ và cắn trả 100% người có khả năng sử dụng.

Trong sương mù dày đặc, con hươu sừng bạc chậm rãi hiện ra một cái bóng, thân trên là thân hình hùng tráng alpha, hạ thân là bốn vó tao nhã của hươu trắng. Cô bé Thực Miên ngồi trên lưng Hà Thời Lộc, mặt không chút thay đổi ôm cánh tay hắn, ngậm ngón tay từ sau lưng hươu thò đầu ra đánh giá bọn họ.

Eris áp sát người làm con rối, một tay cầm súng ngắn, năm ngón tay quấn quanh sợi kim tuyến nguyền rủa, tay kia đem người làm con rối bảo vệ ở phía sau mình, liếm liếm môi, gợi lên hắc tuyến đầu lưỡi.

"Chú Sứ, ngươi đang sợ hãi sao?" Thực Miên cười hì hì một tiếng, lại một lần nữa sử dụng năng lực M2 châm phong hóa vũ, sợi Amiăng rải rác từ trên không trung lan tràn.

Sừng hươu của Hà Thời Lộc lóe ra ngân quang, sương mù quanh người hắn biến ảo hà quang, ngay cả trên người Thực Miên cũng quấn lấy một mảnh màu sắc lưu quang tràn đầy, năng lực A3 của Hà Thời Lộc là "Ráng*" có tác dụng tăng mật độ năng lực toàn bộ bạn bè.

* Ráng, trong khoảng trời không thâm thấp có khí mù, lại có bóng mặt trời xiên ngang thành các màu rực rỡ, thường thấy ở lúc mặt trời mới mọc hay mới lặn gọi là ráng.

Sợi Amiăng đầy trời đột nhiên tăng gấp đôi, ngay cả không khí cũng nhớt lên, bị gió nhẹ thổi, lặng yên không một tiếng động, các sợi Amiăng giáng xuống.

"Ah——!!" Kỳ Sinh Cốt bị trọng thương thê lương kêu lên, lỗ chân lông trên người nàng bắt đầu chảy máu ra ngoài nhuộm đỏ làn váy sườn xám màu xanh biếc cùng lông đuôi khổng tước màu xanh lam vàng.

Tình huống của Đế Ngạc cũng thảm thiết không kém, cả người giáp da cá sấu cũng không phòng được mưa kim Amiăng, cơ hồ thân thể vừa động sẽ cảm thấy đau đớn khó có thể chịu đựng được.

Eris quay đầu lại nhìn thoáng qua người làm cỏn ối, ống ta nâng vali búp bê lên che mưa kim từ trên trời rơi xuống, từ trong vali lấy ra hai con búp bê bác sĩ, phân biệt ném về phía Kỳ Sinh Cốt cùng Đế Ngạc.

Búp bê bác sĩ sau lưng điêu khắc chú văn linh hoạt chạy về phía hai người, dùng ống kim đồ chơi nhỏ chữa trị cho tuyến thể bị hư hỏng của họ, cũng kéo bọn họ hướng phương hướng an toàn từng tấc từng tấc rời đi, trong cơ thể búp bê con rối nhìn như nhỏ nhắn chú văn như được rót vào lực lượng bất tận, kéo than thể nặng nề cao lớn của Đế Ngạc cũng không cần nói.

Bọn họ không ngừng thay đổi vị trí trong lúc giằng co, Eris tuy rằng mất đi cảm giác phương hướng trong sương mù nhưng trong lúc mò mẫm đem sợi dây nguyền rủa buộc vào phương hướng thăm dò của hắn, trên mặt đất rải rác sợi dây nguyền rủa màu vàng, Eris đặt đầu dây vào trong tay người làm con rối, dùng sức đẩy hắn một cái: "Đi theo đường dây, để tôi tới giải quyết bọn chúng."

Người làm con rối ngẩng đầu nhìn hắn thật sâu.

Eris bị ánh mắt mơ hồ mang theo lo lắng này kinh hãi, đối với hắn làm mặt quỷ: "Sứ giả của ông không gì là không làm được."

Người làm con rối xách vali, giơ tay khoác lên gáy Eris, thay hắn vặn dây cót cắm ở sau gáy, thản nhiên dặn dò: "Đừng dây dưa. Năng lượng của Hà Thời Lộc cũng có lúc hao hết, trước tiên hãy giết Thực Miên đi."

"Tôi tự mình đến." Eris nhếch khóe môi lên, đường chữ thập đỏ đen trên mặt theo nụ cười của hắn uốn cong, hắn cầm tay người làm con rối, thay hắn vặn sợi tóc thần thánh cắm ở sau gáy mình, bình thường chỉ cần chuyển động hai vòng là có thể phát huy tác dụng của vật thúc đẩy, lúc này đây Eris vặn mười vòng.

Người làm con rối nắm lấy tay hắn một cách nghiêm túc nói: "Lõi cơ khí của cậu không thể chịu đựng được, dừng lại đi."

"Tôi nói được là được." Eris căn bản không nghe lời hắn, ngoan cố giãy thoát tay hắn, mở tay phải ra, lưỡi cốt trên bắp chân từ khớp hình cầu dỡ xuống, nắm chặt trong tay, tay áo bay ra một sợi tơ vàng, xuyên thấu sương mù dày đặc liên kết với sừng hươu và cổ của cô bé Thực Miên.

Như vậy cho dù Eris không cách nào nhìn thấy bọn họ trong sương mù dày đặc, cũng có thể dựa vào phương hướng và sự rung lắc của sợi dây nguyền rủa lại phán đoán vị trí của bọn họ.

Người làm con rối kinh ngạc trước sự thất thố của mình, hắn mất vài giây tỉnh táo lại, tận lực làm cho mình quên đi ánh mắt thụ sủng nhược kinh của Eris, xoay người đánh ngang ôm lấy Kỳ Sinh Cốt đang bị trọng thương, mang theo Đế Ngạc còn có thể hành động rời đi về phía lối ra.

Ưu thế mạnh nhất cũng là không thể đạt được của thí nghiệm hình Sứ chính là có thể được sử dụng vật tăng cường, chỉ cần thí nghiệm thể hình Sứ chịu đựng được, là có thể đạt được sự tăng cường vô hạn của vật thúc đẩy.

Khí tức từ trong cơ thể Eris phát ra lúc này đã vượt qua cực hạn cấp A3, áp lực diệt đỉnh khiến gương mặt nhân loại dưới mặt nạ màu bạc của Hà Thời Lộc cũng đột nhiên thất sắc.

Lúc Hà giờ hươu bốn vó không khỏi bắt đầu dập nước lui về phía sau, Thực Miên ngồi trên lưng hắn lạnh mặt, trong làn váy xám trắng đột nhiên nổ tung châm tinh.

Khả năng A3 của Thực Miên là "Thấm vào ruột gan": Sợi Amiăng sẽ theo từng lỗ trong cơ thể đối phương chui vào cơ thể, phá hủy các cơ quan khác nhau từ bên trong.

Năng lực sát thương cực lớn như vậy đồng thời được năng lực A3 của Hà Thời Lộc tăng cường, sợi Amiăng phô thiên cái địa hướng Eris tràn tới.

Eris ngay cả tránh cũng không tránh, hai tay nắm chặt lưỡi dao, đón trận mưa kim từ trên không bổ xuống, hàn quang sắc bén từ trong sương mù lóe lên, nặng nề một đao rơi xuống đất, gọt đi nửa đoạn sừng của Hà Thời Lộc, năng lực A3 của Hà Thời Lộc đột nhiên dừng lại, năng lực tăng cường đột nhiên đình chỉ, Thực Miên sửng sốt một chút, đột nhiên ngực nghênh đón một cước nặng nề bị Eris trực tiếp từ trên lưng Hà Thời Lộc đạp xuống.

Khi Eris rơi xuống đất, hai tay đè mặt đất lại, khẽ nhấc đôi mắt, khẽ cười một tiếng: "Như lâm vực thẳm."

Thực Miên từ trên không trung rơi xuống, mà mặt đất lại bị bóng râm sương mù dày đặc che lấp, bóng ma hóa thành sâu không đáy, tiếng kêu bén nhọn của Thực Miên một đường từ trong sâu thẳm quanh quẩn, rơi vào chỗ sâu.

Vực sâu nứt nhanh như điện, nhà xưởng dược phẩm liên tiếp sụp đổ, vách tường cùng những thứ linh tinh đặt trên mặt đất liên tiếp bị hút vào khe sâu, thậm chí xe tải trên sân thể dục cũng từng chiếc từng chiếc bị bóng tối cắn nuốt—— địa ngục mở ra cái miệng to, triệu hoán hết thảy trên bờ rơi xuống phía dưới, lại đem chúng vĩnh viễn niêm phong.

Eris dùng lưỡi cốt chống đỡ thân thể mệt mỏi quỳ gối ở bên ngoài khe núi sâu thẳm, dưới chân vùng vực sâu còn đang rơi xuống sỏi, so với vết nứt bò đầy đất, thân thể Chú Sứ vô cùng nhỏ bé.

Trong thân thể Eris cũng đầy kim tiêm Amiăng, những sợi rất nhỏ lại nhớt dính kẹt trong khớp bánh răng trong cơ thể hắn, Eris quỳ xuống đất, hắn có thể nghe thấy thanh âm các bộ phận trong thân thể mình chậm rãi bị thấm vào hạch tâm châm tinh phá hủy.

Không có Thực Miên, Hà Thời Lộc có mạnh đến đâu thì một thí nghiệm phụ trợ cũng không cách nào tạo thành thương tổn lớn cho hắn.

"Đến lượt ngươi rồi." Eris dùng cốt đao chống đỡ thân thể đứng lên, chậm rãi hướng về phía Hà Thời Lộc.

Trước mắt bỗng nhiên xẹt qua một thân ảnh màu trắng, chỉ liếc mắt một cái đã khơi dậy toàn bộ cảnh giác của Eris, hắn chưa bao giờ bị bất kỳ khí tức nào kinh hách tới, mà loại khí tức này lại làm cho sống lưng hắn dâng lên một cỗ hàn ý lạnh như băng.

Đây là hơi thở của cơ thể thí nghiệm trong giai đoạn xấu đi.

Eris lập tức buông tha cho Hà Thời Lộc, nằm ngang trên đường truy kích sư đoàn nhân ngẫu, cốt đao trong tay bổ xuống, thân ảnh màu trắng kia lại lóe lên một chút, né tránh đi.

Sau đó, thân ảnh như U Linh rung lên áo choàng vải trắng trên người, lấy hắn làm trung tâm phát ra một loại biến động, dưới chân Eris liền triển khai ra một tấm gương gợn sóng gợn sóng, trong gương vươn ra vô số bàn tay quỷ, khàn khàn gầm thét bắt lấy hai chân Eris, lưu lại dấu vết móng tay thật sâu trên hai chân làm bằng gốm sứ Eris.

"Ngươi là ai?" Eris giơ tay chặt đứt những quỷ thủ vướng víu kia, phóng ra một sợi dây nguyền rủa quấn lấy thân thể U Linh phiêu hốt, hung hăng kéo đến trước mặt mình.

Nhưng đao trong tay hắn còn chưa nhúc nhích, đã cảm nhận được trong cơ thể U Linh phát ra biến động, biến động này khiến linh hồn hắn chấn động.

U Linh đột nhiên ra tay, Eris xoay người tránh đi, U Linh nắm lấy khoảng trống, lại rút tay về dưới tấm vải trắng bay theo Eris, khi Eris đứng dậy, U Linh lóe lên phía sau hắn, Eris thu hồi sợi dây nguyền rủa, trở tay một đao, cắt ngang cổ họng U Linh.

Vải trắng bị cốt đao sắc bén gọt mở ra một khe hở, có máu chảy ra.

Cách vải trắng có thể nhìn thấy cổ U Linh bị một đao chặt đứt, cái đầu kia bẻ gãy về phía sau, máu nhuộm đỏ tấm vải trắng trên người U Linh.

Eris nhìn chằm chằm vào hắn ta.

Trong phút chốc, cổ U Linh đã bẻ gãy đột nhiên đứng thẳng lên, đầu dựng thẳng đứng phát ra tiếng xương rắc rắc nối liền, Eris cơ hồ không kịp nhìn thấy quỹ tích vận động của hắn, U Linh màu trắng kia liền đến trước mặt hắn, từ trong cơ thể phát ra một trận biến động cường đại.

Eris bị chấn động đến đầu đau nhức, mà một khi hắn dừng lại trên mặt đất đã hình thành gương, trong gương sẽ vươn ra vô số tay quỷ bắt lấy hắn, kéo hắn vào sâu trong gương, năng lượng còn sót lại của tuyến thể cũng không ngừng bị quỷ thủ hấp thu ra ngoài.

U Linh lại biến mất trong sương mù dày đặc, Eris không tìm được phương hướng của hắn, chỉ có thể nghe thấy tiếng cười không nhỏ của U Linh.

"Knicks... Mau đi..." Eris cố gắng đứng lên, lại bị vô số tay quỷ dây dưa không thể động đậy, thân thể không ngừng rơi xuống phía dưới, không biết sẽ bị kéo đến nơi nào.

"Thuộc tính, hoán đổi lẫn nhau."

Giọng nói ngơ ngác từ Eris cách đó không xa xuất hiện, Eris nghe thấy giai điệu vừa quen thuộc vừa đáng ghét này, quay đầu lại nhìn lại.

"Kịp rồi..." Võng Lượng sợ hãi ôm đồng hồ cát thủy tinh lật, sương mù tràn ngập toàn bộ xưởng dược phẩm liền lấy hắn làm trung tâm châm lửa, ngọn lửa nhanh chóng cắn nuốt sương mù dày đặc, sương mù biến mất, tầm mắt Eris rốt cục trở nên thanh minh.

Hà Thời Lộc kinh ngạc nhìn lại đồng hồ cát Võng Lượng đột nhiên xuất hiện, kinh ngạc bởi một cơ thể thí nghiệm thủy tinh nhỏ nhắn yếu ớt như vậy lại có được năng lực xua tan sương mù của hắn.

Toàn cảnh U Linh hiện ra trên không trung, đang đuổi theo người làm con rối.

Người làm con rối ôm Kỳ Sinh Cốt uốn lượn trong chướng ngại vật chạy trốn, U Linh lại có thể trực tiếp xuyên qua tường và thùng hàng chất đống, trong cơ thể hắn phát ra dao động, thân thể người làm con rối cũng run lên theo, làn váy Kỳ Sinh Cốt bị cuồng phong thổi tung lên.

U Linh vươn tay ra khỏi tấm vải trắng, hướng chân Kỳ Sinh Cốt nắm lấy.

Đoàng một tiếng, một viên đạn ngắm nổ tung ở đầu ngón tay hắn, tay phải U Linh từ miệng hổ bị nổ đến máu thịt mơ hồ.

Eris trong lúc mấy cái tay quỷ dây dưa gian nan chống người từ trên mặt đất lên, nâng súng ngắm chĩa về phía U Linh: "Knicks nói, không được nhìn xuống dưới váy của phụ nữ..."

U Linh dừng lại một chút, tay phải nổ tung chậm rãi hồi phục lại, hắn tựa hồ hiểu được sự trân trọng của Eris đối với sư phụ, vì thế ác liệt bay về phía người làm con rối.

"Không được động đến hắn!" Eris dùng hết toàn lực cũng không cách nào thoát khỏi những bàn tay quỷ sinh trưởng từ trong gương này, chỉ có sợi dây nguyền rủa mới có thể từ tay áo bay ra, khi U Linh sắp rời khỏi hắn chỉ trăm mét thì sợi dây nguyền rủa quấn lên người U Linh.

"Đi chết đi cho ta!" Eris hung hăng cắn răng, vặn dây cót trên gáy mình.

Dây cót đã bị vặn đến cực hạn, lại một lần nữa bị mạnh mẽ vặn vẹo, trực tiếp mang theo hạch tâm cơ giới trong cơ thể Eris nổ tung.

Thân thể Eris bốc ra một làn khói cháy đen, tiếp theo, bắt đầu từ thân thể, khớp hình cầu vỡ ra, toàn bộ tản ra.

U Linh phát ra một tiếng kêu đau đớn thống khổ, bước chân đình trệ, từ trên không trung rơi xuống đất, sợi dây nguyền rủa mang theo sự thống khổ truyền đi khiến hắn đồng thời gánh chịu tất cả những gì Eris đang trải qua.

Thân thể con rối của Eris chia năm xẻ bảy, hạch tâm cơ học hư hỏng, bánh răng bên trong không thể gắn lại được nữa, khớp hình cầu từng thứ một từ trên người rơi xuống, bắp chân, đùi, nửa người dưới, thậm chí vai trái, từ trên người từng khối từng khối rơi xuống.

Eris mất đi chỗ chống đỡ, lúc ngã trên mặt đất đụng nửa má gốm sứ, chỉ còn lại nửa lồng ngực cùng một tay phải, cố hết sức dùng đầu ngón tay bám mặt đất, bò từng tấc từng tấc về phía người làm con rối, trong con ngươi màu xanh nhạt chỉ phản chiếu bóng lưng của ông ta trong lúc hoảng hốt nhìn thấy bao tải mà người làm con rối chất đống ở góc bàn làm việc, bên trong chứa tàn chi búp bê báo phế.

Báo phế đi rồi. Đây là cuộc sống có giá trị của một con búp bê nguyền rủa.

Hắn muốn nói "Đừng bỏ tôi", lại nhớ tới chính mình đã thúc giục người làm con rối đi nhanh, vừa mâu thuẫn lại vừa khổ sở.

U Linh trên mặt đất chậm rãi lắp ráp chân tay, tựa như bất tử, lại một lần nữa hoàn hảo không tổn hao gì đứng lên, phát ra tiếng cười không linh, bay múa trên không trung, chậm rãi ngồi trên lưng Hà Thời Lộc.

Nhưng Eris đã không thể đứng dậy được nữa, trước mắt một mảnh tối tăm. Hạch tâm máy móc nổ tung, ánh mắt của hắn còn có tất cả linh kiện khác đều sẽ bị phế bỏ theo.

Cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có những cái tay quỷ ghê tởm kia còn đang kiên trì kéo hắn xuống phía dưới, bàn tay quỷ lạnh như băng, hơn nữa còn kéo hắn về phía nơi lạnh hơn.

Eris buông tha giãy dụa, không biết sau khi tử vong ý thức sẽ bay về phía địa phương nào, nếu như vài năm sau Knicks nhớ tới mình, nguyện ý tới đây nhặt đi mảnh vỡ cốt lõi cơ giới của hắn là tốt rồi, hắn muốn trở thành một kiện mẫu vật tinh xảo được đặt trên bàn làm việc của Knicks, mỗi ngày đều chiếu theo ngọn đèn bàn cũ mà hắn thích nhất.

Một đôi tay bất đồng với nhiệt độ khác chạm vào thân thể gốm sứ của Eris lập tức xua tan hàn ý cả người.

Eris theo bản năng mà ôm lấy nó, sự ấm áp chưa bao giờ cảm nhận được thông qua lồng ngực bị hỏng truyền đến một mảnh vỡ cốt lõi cơ khí hỗn độn, Eris không có tuyến lệ, nhưng mưa tích lũy trong hốc mắt hắn lại chậm rãi chảy xuống má.

Người làm con rối ôm lấy con búp bê rách nát nằm rải rác trên mặt đất, nhặt lõi máy móc và dây cót bị trở thành phế liệu vào trong túi. Eris chỉ còn lại nửa lồng ngực và một cánh tay phải, ôm chặt cổ của người làm con rối.

Những bàn tay ma quỷ kia khi người làm con rối đến gần liền sợ hãi rụt trở về, cũng không dám đụng vào hắn.

U Linh bay tới trước mặ người làm con rối, trên tấm vải trắng cười đùa đánh giá hắn một phen: "Người điều khiển Chú Sứ?"

"Vĩnh Sinh Vong Linh, ngươi rất có năng lực, không hổ là giai đoạn xấu A3, chúng ta nhận thua." Nhân ngẫu sư một tay nâng thân thể tàn phá của Eris lạnh lùng nhìn chăm chú hắn, biểu tình nhàm chán trước kia âm túc hẳn lên.

Người làm con rối buông tay, hộp da con rối trong tay rơi xuống đất, cúc đồng răng rắc mở ra, hộp da mở ra, bên trong phủ đầy bánh răn, bánh răng phi chuyển, đột nhiên mở rộng, làm vỡ hộp da, cắm rễ trên mặt đất, chợt nâng lên cánh tay cơ giới bánh răng hai người đều không thể ôm lại, cánh tay cơ giới bay lên giữa không trung triển khai, bánh răng di động lắp ráp một bàn tay máy móc khổng lồ, nặng nề hướng Vĩnh Sinh Vong Linh chụp xuống, mang theo một trận gió gào thét.

Năng lực A3 của người làm con rối "Bàn tay Thượng Đế": Thao tác đúc lõi của thiết bị răng, cung cấp cho sức sống mạnh mẽ mà không có sự sống.

Cự thủ máy móc nặng nề đập nát mặt đất, bức Vĩnh Sinh Vong Linh lui ra phía sau, đem Vĩnh Sinh Vong Linh cùng mình ngăn cách một đoạn cự ly xa xôi. Người làm con rối mượn một trận cuồng phong này lật qua đài cao sụp đổ, quay đầu lại ném xuống một câu:

"Ngươi đả thương hắn, ta cũng sẽ không cùng ngươi dập đầu đến cùng. Nhưng ngươi làm thương Thần Sứ, ta chờ xem vị sai khiến khó chơi kia có dễ dàng buông tha ngươi hay không!"

Vĩnh Sinh Vong Linh bị tay máy khổng lồ quấy rầy lộ tuyến, nhất thời đuổi không kịp, yên lặng ngửa đầu nhìn nơi người làm con rối biến mất.

Mưa đã ngừng, cả tòa thành thị đều chết đuối trong áp suất thấp ẩm ướt mờ nhạt, nước thải trên mặt đất đang chảy về phía vùng trũng, người làm con rối mang theo Eris xuyên qua kiến trúc, một khớp xương hình cầu còn sót lại của Eris bám chặt vào cổ hắn.

"Không cần nắm chặt như vậy, không rơi được đâu."

"Sợ ông nửa đường ném tôi đi. Giống như những con búp bê bị hỏng ấy, ông ném chúng mà không chớp mắt, thật đáng sợ." Eris mở to mắt thất thần, hắn đã cái gì cũng không nhìn thấy, nửa khuôn mặt đều vỡ vụn, nửa khuôn mặt còn lại cũng leo lên vết nứt, mảnh vụn lung lay sắp đổ.

"Sẽ không."

Nghe hắn nói như vậy, Eris dần dần bởi vì thể lực không chống đỡ nổi mà buông lỏng bàn tay nắm chặt quần áo của hắn ra, thân thể trượt xuống, nhưng lại được bàn tay ấm áp của người làm con rối nâng lên, vững vàng đỡ chắc lấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi