[QUYỂN 2] NHÂN VẬT PHẢN DIỆN HÔM NAY CŨNG THẬT

Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

"Cô muốn tắm không?"

Nếu cố ý mang về mười mấy chiếc váy, vậy chứng tỏ Thấp Lè Tè này hẳn là yêu xinh đẹp.

Trên người cô bẩn như vậy, tóc nhìn không khác gì ổ gà, tắm một chút cũng tốt.

Trên xe dã ngoại có phòng tắm, kích cỡ cũng không nhỏ.

Sau khi Tạ Đình Châu đưa ra kiến nghị này, Sưu Thần Hào tức khắc liền bùng nổ: 【Cự tuyệt hắn!】

Thậm chí còn bắt đầu có chút tinh thần thất thường, nói năng lộn xộn...

【Cái tên không biết xấu hổ! Hắn là một đại nam nhân, sao lại dám mở miệng rủ một cô gái nhỏ đi tắm chứ? Còn biết cái gì gọi là nam nữ khác biệt không?】 Muốn nhân lúc Chiến Thần đại nhân của nó không ở đây, thọc gậy bánh xe, ngươi đi chết đi!

Cho dù nó cảm thấy trên đời này không có nữ nhân nào có thể xứng đôi với Chiến Thần đại nhân, nhưng mà nó cũng sẽ không cho phép heo do chính mình nuôi, lại bị người khác cuỗm đi mất!


Không sai, Phồn Tinh chính là heo nó nuôi!

Sưu Thần Hào tuy rằng cái gì cũng không hiểu, nhưng nó có trực giác rất tốt.

Nhìn cái tên Tạ Đình Châu này xem, đối với nữ sinh trong đội ngũ của hắn mà hắn còn chưa từng quan tâm như vậy! Cố tình chạy tới quan tâm tiểu tang thi làm gì?

Chồn cáo chúc tết heo*!

*Chú thích: Thành ngữ gốc câu này là "chồn cáo chúc tết gà, rắp tăm ăn gỏi". Ý chỉ người giả vờ tốt bụng để đạt được ý đồ xấu. Sưu Thần Hào sửa "chúc tết gà" thành "chúc tết heo", vì nó nghĩ Phồn Tinh là heo nó nuôi.

"... Tắm." Nhưng bất kể Sưu Thần Hào phát điên thế nào, Phồn Tinh cũng vẫn đáp ứng.

Sau đó dùng móng vuốt chỉ vào cô gái đang lặng lẽ ngửi lén bao bì chocolate: "... Cô ấy."

Tống Ngải Ngải lúc ấy liền hu hu hu, muốn bạo khóc.

Cô chỉ là đặc biệt thích chocolate, có chút thèm ăn, cho nên lặng lẽ cách bao bì ngửi một chút mùi hương mà thôi.


Gặp cái nghiệt gì nha?

Vậy mà chỉ định cô giúp tiểu quái vật kia gội đầu tắm rửa!

[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]

Sau khi vào phòng tắm trong xe, Tống Ngải Ngải thật cẩn thận nói: "Cô cô cô... Tôi sẽ tắm cho cô thật tốt, cô đừng cắn tôi!"

Tuy rằng Phồn Tinh có ý thức, nhưng thân thể cô thật sự cứng ngắc, dù là cởϊ qυầи áo cô cũng không thể tự mình làm, chỉ có thể toàn quyền giao cho Tống Ngải Ngải hỗ trợ.

Tống Ngải Ngải cảm thấy mình phảng phất như một thái giám, còn đối phương thì giống như lão Phật gia, cho dù chỉ giơ tay cũng phải do cô hỗ trợ nhấc lên.

Hức, cuối cùng cô cũng biết vì sao thành ngữ lại có câu "giơ cao đánh khẽ" rồi.

Trước tiên là gội đầu cho tiểu tang thi.

Chậc, thật bẩn nha!

Cô xoa xoa nửa ngày, nhưng vẫn chưa xoa sạch mái tóc rối bù của tiểu tang thi. Ước chừng qua ba lần gội, mới rửa sạch sẽ một chút, sau đó lại tiếp tục gội.


Tay đều muốn gãy!

Rồi lại giúp tiểu tang thi rửa mặt tắm rửa.

Sau khi đem khuôn mặt nhỏ xám xịt lau sạch, Tống Ngải Ngải lập tức ngây ngốc.

Mẹ mẹ mẹ mẹ kiếp...

Này thật là làm người ta ngàn vạn lần không nghĩ tới, bên dưới gương mặt xám tro kia, vậy mà lại cất giấu một dung mạo thủy linh như nước. Da trắng mỹ nhược bệnh trạng, trắng đến gần như có thể phản quang, hơn nữa từ giữa ngũ quan để lộ ra một loại mỹ cảm yếu ớt.

Tựa như thố ti hoa.

Miêu tả chuẩn xác thêm một chút, cực kỳ giống cô gái gọi là bạch liên hoa, yếu đuối mong manh, trắng trắng nộn nộn, không có chút lực công kích nào.

Nhìn đến cô cũng cảm thấy một trận động tâm, sau đó ghen ghét mà chọc chọc hai quả cam nhỏ của Phồn Tinh.

Ừm, thỏa mãn.

Lớn lên xinh đẹp cũng vô dụng, ngực quá nhỏ liền hủy đi tất cả, kích cỡ chỉ giống như một đứa trẻ.
Vấn đề là Tống Ngải Ngải không biết, đại lão là người dễ dàng bị chiếm tiện nghi sao?

Đại lão là tiểu gấu con cực kỳ tràn đầy lòng hiếu kỳ nha!

Bạn ở phía trước chọc chọc cô một chút, cô cũng nhanh chóng ở phía sau chọc chọc trở lại bạn một chút.

Nhưng cũng không phải chỉ chọc bằng một chút sức lực...

Tống Ngải Ngải bị chọc đến cả người trực tiếp "Rầm" một tiếng, lưng đập lên cửa phòng tắm.

Nháy mắt, nước mắt lưng tròng.

Hức, quả nhiên là mạt thế, ngay cả tiểu bạch liên hoa cũng biến dị, sức lực lại lớn như vậy!

Phồn Tinh ngoại trừ trên vai có dấu vết bị cắn xé chút ít, thì những bộ phận khác cũng không bị thương.

"Quần áo này của cô quá bẩn, đã không thể mặc nữa, cô muốn mặc quần áo khác không?" Tống Ngải Ngải ôm ngực, mẹ ơi, đau quá nha!
"... Váy." Phồn Tinh nhìn móng vuốt sạch sẽ, lại cúi đầu nhìn da thịt trắng nộn của mình.

Vui, vẻ.

Có thể mặc váy váy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi