[QUYỂN 2] NHÂN VẬT PHẢN DIỆN HÔM NAY CŨNG THẬT

Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

Tống Ngải Ngải đi theo phía sau giúp đại lão cầm đuôi váy, liếm cẩu* đến tận chức tận trách.

*Chú thích: Liếm cẩu có hai nghĩa, thứ nhất là trong quan hệ tình cảm, biết người ta không thích mình mà cứ bám theo, mặt nóng dán mông lạnh.

Nghĩa thứ hai, liếm cẩu là từ dùng để chỉ người a dua nịnh hót. Ở chỗ này dùng nghĩa thứ hai, ý nói Tống Ngải Ngải đang nịnh hót lão đại.

Tiểu Hoàng Mao sờ thanh kẹo chocolate mà hắn thu thập được ở chỗ dừng chân lần trước, trong lòng suy tính xem chút nữa nên yêu cầu nghe hát bài gì.

Nam sinh đảm đương tài xế suốt dọc đường đi đến giờ vẫn không nói câu nào, theo sát phía sau Tiểu Hoàng Mao.

Duy chỉ có Hàn Húc Kiệt, một mình dừng ở cuối cùng.

Hắn có thể cảm giác rất rõ ràng, mình bị bọn họ bài xích.


Hơn nữa hắn còn cho rằng bản thân cực kỳ có lý lẽ, đem hết tất cả trách nhiệm đẩy lên người Phồn Tinh. Phải biết rằng, trước khi tiểu quái vật này xuất hiện, hắn là người rất có tiếng nói trong nhóm, chỉ xếp sau Tạ Đình Châu.

Nhưng từ sau khi tiểu quái vật này đến, trong bất tri bất giác cô liền thành trung tâm của cả nhóm.

Hơn nữa, những người khác còn bất động thanh sắc bài xích hắn ra ngoài!

Hơi thở Hàn Húc Kiệt âm trầm, ngay khi hắn sắp đi lên lầu, thì gã đàn ông thô kệch răng vàng liền đi đến tiếp cận hắn, một phen khoác vai hắn, bắt đầu xưng huynh gọi đệ...

"Gặp gỡ chính là duyên, ngồi xuống tâm sự một chút, cùng uống ly rượu nào."

Đối phương có mục đích thử thăm dò, Hàn Húc Kiệt biết rõ, nhưng hắn chính là không muốn giữ kín miệng.

Hắn có tâm vụ lợi!


Sở dĩ hiện tại nhóm người Tạ Đình Châu còn nguyện ý dẫn theo hắn, là bởi vì một phần tình cảm đồng học trước mạt thế. Nhưng bọn họ đã bài xích hắn rất rõ ràng, nếu cứ tiếp tục đi cùng, thì một chút tình cảm ít ỏi kia, sớm muộn cũng sẽ tiêu hao sạch sẽ.

Hắn nên vì mình tìm đường lui!

Đồng thời, hắn còn có ý muốn trả thù.

Xa lánh hắn thì tính là giỏi giang gì?

Có bản lĩnh, thì đối đầu với đám người hung tợn không dễ chọc này đi!

Chính vì có tâm vụ lợi, nên Hàn Húc Kiệt liền giả vờ vô ý tiết lộ tin tức ra ngoài...

Ví dụ như nói, nhóm người bọn hắn tạm thời đều không được kích phát dị năng, sức chiến đấu không cao. Chỉ có đứa con gái lùn nhìn khá đẹp mắt kia là sức lực hơi lớn.

Nghe được nhóm người bọn hắn đang muốn đi đến Đế Đô, ánh mắt Răng Vàng tức khắc lóe lên: "Các cậu có người nhà ở Đế Đô sao?" Nếu là người của đại gia tộc ở Đế Đô, thì vẫn không nên hạ thủ, để tránh sau này bị trả thù.


Hàn Húc Kiệt cười khổ một tiếng: "Chúng tôi đều xuất thân phổ thông, chỉ đi Đế Đô thử thời vận mà thôi, làm gì có người nhà ở đó."

Răng Vàng tức khắc yên tâm.

Hàn Húc Kiệt không đem chuyện Phồn Tinh là tiểu quái vật tiết lộ, cũng không phải vì hắn đột nhiên có lương tâm, mà là hắn cảm thấy nếu nói ra việc tiểu quái vật có sức chiến đấu cực mạnh, thì không chừng những tên thích bắt nạt kẻ yếu này sẽ không dám xuống tay.

Kỳ thật hắn cũng không làm gì, chỉ là hàn huyên một lát mà thôi.

Đến lúc đó nếu những người này chiếm thế thượng phong, hắn liền nhân cơ hội gia nhập đoàn thể bọn họ.

Còn nếu tiểu quái vật có thể đem những người này đánh ngã, thì dù có muốn truy cứu, cũng không liên quan đến hắn.

Hắn lại không làm gì, truy cứu trách nhiệm lên người hắn, cũng là quá không nói đạo lý.
Hàn Húc Kiệt vẫn là còn trẻ tuổi...

Hắn muốn cùng đại lão nói đạo lý?

Hắn nhìn xem chỉ số thông minh của cô, giảng đạo lý có thể làm cô thông được sao?



[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]

"Sao bây giờ mới đi lên?" Tạ Đình Châu nhíu mày nhìn về phía Hàn Húc Kiệt.

Trước kia co đầu rụt cổ trốn trong nhà, chưa từng chứng kiến qua mạt thế tàn khốc, nên vẫn luôn nghĩ đến tình cảm đồng học.

Nhưng sau khi chân chính rời khỏi khu an toàn, hắn mới phát hiện, loạn thế cần áp dụng hình phạt nghiêm khắc, không phải không có đạo lý.

Tốt nhất không cần nhớ tình cảm chó má gì, tạo uy nghiêm cùng giữ quy tắc, mới là vương đạo!

Hàn Húc Kiệt người này, không phải kẻ có tâm tính phẩm hạnh tốt, cùng hắn ta kết nhóm sinh hoạt, còn phải lo lắng hắn ta có thể thọc một đao sau lưng mình hay không.
Vẫn là tìm một cơ hội, giải tán đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi