[QUYỂN 2] TRU TÂM CHI TỘI

Chương 97. Long Dã đưa ta vào cung.

Địa cung này mặc dù tráng lệ, thậm chí còn tản mát ra mùi huân hương u ám. Nhưng bên trong lại không có lấy nửa tia sáng, ngoại trừ Nhiễm Trần cũng chẳng có một bóng người. Bị nhốt ở nơi này... So với tù phạm trong địa lao thì có gì khác nhau?

... Nhiễm Trần phạm phải lỗi lầm gì, vì sao lại bị đối đãi như vậy?

"Phó Diễm" trong lòng quá mức kinh ngạc, nhất thời nói không nên lời. Thần sắc Nhiễm Trần lại hết sức tự nhiên:

"Sao vậy, Phó Đại nhân tựa như cực kỳ kinh ngạc khi thấy ta mở ra cửa địa cung?"

"Ta cũng chẳng qua là quá nhàm chán, sờ mó bốn phía, trong lúc vô tình phát hiện ra bên trong địa cung này còn có một cơ quan. Hóa ra địa cung không phải chỉ có thể mở ra từ bên ngoài, đến hôm nay ta mới biết được."

Nhiễm Trần mỉm cười, trên gương mặt tái nhợt có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng phong lưu thuở trước.


"Nhưng mà ngươi yên tâm, ta sẽ không đào tẩu. Ta cũng không có khả năng đào tẩu... Ngươi nhìn chân ta, còn có thể chạy trốn đến nơi nào?"

"Chân của ngươi..."

"Phó Diễm" vô thức lặp lại một câu, rồi ngừng nói. Nhiễm Trần lại giống như chẳng hề chú ý.

Hắn cúi đầu, tựa như đột nhiên rơi vào trầm tư, vậy mà quên mất trước mặt còn có một người đang đứng. Song rất nhanh, hắn đã khôi phục trở về bộ dáng ban đầu, mỉm cười hỏi:

"Phó Đại nhân, ta có thể hỏi một chuyện được không?"

"Ta còn có thể sống bao lâu nữa?"

... Ta còn có thể sống bao lâu nữa? Loại vấn đề này, sao lại phải hỏi người ngoài? Kể cả Nhiễm Trần có mắc bệnh nan y, người hắn cần hỏi cũng nên là ngự y chứ không phải một thần tử!

Tựa như nhìn ra kinh ngạc bên trong ánh mắt Phó Diễm, Nhiễm Trần lại lần nữa mỉm cười.


"Phó Đại nhân, ngươi không cần bối rối. Hoàn toàn chính xác, ta biết kế hoạch của các ngươi... Nhưng kế hoạch của ngươi, là hôm qua Hoàng huynh chính miệng nói cho ta biết."

... Nhiễm Dật?

"Bệ hạ gã, gã nói cái gì?"

"Hoàng huynh hôm qua tựa hồ cực kỳ cao hứng. Gã xách ta ra đẩy lên tế đàn, nhưng không tra tấn ta. Gã chỉ đi vòng xung quanh ta, nói với ta vào nửa đêm. Gã nói, 'Hắn hôm nay sẽ tới... Ta muốn để hắn biết... Hắn nên trả giá đắt...' . Phó Đại nhân, ngươi cũng đã biết 'hắn' là ai?"

Nhiễm Trần hỏi một câu, bắt gặp người đối diện không chút phản ứng. Hắn liền dẫn dắt chủ đề:

"Cũng được, sự tình của Hoàng huynh, nguyên bản cũng chẳng phải thứ ta có thể biết đến. Nhưng gã lại nói với ta... Hết thảy rất nhanh sẽ kết thúc. Ta nghĩ, có phải gã đã hạ quyết tâm, muốn gϊếŧ ta rồi chăng?"


"Loại chuyện này, một thần tử như ta sao có thể biết."

"Phó Đại nhân. Chuyện cho tới bây giờ, chẳng cần phải dùng loại lấy cớ này nữa... Thời điểm Hoàng huynh tu luyện Ngọc Dao tà pháp cần có tế phẩm, thậm chí là mạng người, đều là Phó gia cung cấp, chẳng lẽ không đúng sao?"

Lời này vừa ra, cả người "Phó Diễm" đều cứng ngắc. Tựa như bị một tia sét trực tiếp đánh trúng, người kia vậy mà như thể không thể xê dịch, nửa ngày mới có thể mở miệng. Lúc nói chuyện, đầu lưỡi hắn cũng run rẩy, thanh âm càng là vô cùng cứng ngắc:

"Ngươi nói... Cái gì? Ngọc Dao tà pháp?!"

Nhiễm Trần mở to hai mắt. Thần sắc kinh ngạc chợt lóe lên trên gương mặt hắn, hắn rất nhanh đề phòng, dựng thẳng thân thể:

"Ngươi không phải là Phó Diễm! Ngươi là ai?!"

"Ngươi nói cho rõ ràng! Cái gì Ngọc Dao tà pháp, tế phẩm gì, tính mệnh người nào? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
"Phó Diễm" dưới tình thế cấp bách, mấy bước vọt đến cổng địa cung. Thân pháp của hắn nhanh nhẹn, bước đi như bay, thể hiện ra bản lĩnh võ học cực cao. Ánh mắt Nhiễm Trần từ gương mặt của hắn dời đến cánh tay, ngón tay như ngọc, cuối cùng dừng lại dưới chân hắn.

"Công pháp khi nãy, là Ngọc Dao tâm pháp... Ngươi là... Bạch Thanh Nhan?"

Hắn đột ngột ngẩng đầu:

"Ngươi là Thái tử Ngọc Dao, Bạch Thanh Nhan! Tại sao ngươi lại ở đây? Ngươi ở đây, có phải là Kỷ Ninh cũng ở đây... Các ngươi không phải là muốn dựa vào người Đại Tiếp thoát ra ngoài sao? Vì sao lại đến Hoàng cung? Hẳn là..."

... Hẳn là, có quan hệ với người mình tâm tâm niệm niệm kia?!

Những lời này lại đem lý trí của Bạch Thanh Nhan kéo trở về. Y vội vàng hỏi:

"Không tệ, là ta. Ngươi mau nói cho ta biết, cái gọi là Ngọc Dao tà pháp là chỉ thứ gì?"
"Vậy ngươi cũng phải nói cho ta, hôm nay ngươi xuất hiện ở đây, là ai đưa ngươi đến? Người đó... Ta có biết hay không?"

Bạch Thanh Nhan nghe lời này liền có chút hiểu được. Y tường tận xem xét Nhiễm Trần:

"Hẳn người gọi là 'không thể không cứu', liều cả tính mạng cũng phải cứu được trong miệng người đưa ta đến đây, chính là Nhiễm Quận Vương ngươi?"

Nghe lời này, Nhiễm Trần không còn lo nghĩ nữa. Ánh mắt hắn nóng lên:

"Quả nhiên là y... Y... Long Dã bây giờ ở đâu, có an toàn không?"

Đến lúc này, từ chính miệng Nhiễm Trần nghe được rõ ràng danh tự Long Dã, Bạch Thanh Nhan cũng thở dài một hơi.

Y rốt cuộc xác nhận, Nhiễm Trần trước mắt chính là người mà Long Dã muốn cứu. Nói cách khác, Nhiễm Quận Vương giảo hoạt trước sau bất nhất, quỷ kế đầy đầu này là bạn không phải địch. Chí ít, giờ khắc này bọn họ đang là minh hữu trên cùng một chiến tuyến.
"Quả thực là Long Dã Tướng quân đưa ta tới đây... Chuẩn xác mà nói, là y cứu ta, sau đó để ta trà trộn vào Hoàng cung."

Sau đó, y liền đem một đoạn kinh lịch kia kể lại.

Một canh giờ trước, sứ quán Đại Tiếp.

Trong ám thất, Bạch Thanh Nhan nằm trên giường, mặc cho Lộc Minh Sơn tung hoành động tác trên mặt y, giúp y chuẩn bị dịch dung. Nhưng trái tim y giờ giờ khắc khắc treo lơ lửng, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài ám thất.

Đã rất lâu không nghe thấy dù chỉ là một tiếng thở, tựa như căn bản không có người bên ngoài qua lại.

Bạch Thanh Nhan có chút nóng lòng, nói với Lộc Minh Sơn:

"Trước khi Cơ Hà và Phó Diễm rời đi, dường như có nói Nhiễm Dật đã tới. Nếu quả thật như thế, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm."

"Chúng ta ở bên trong ám thất, bọn họ coi như đến lục soát một vòng, chẳng lẽ còn có thể triệt để điều tra toàn bộ sứ quán Đại Tiếp? Sứ quán trên danh nghĩa chính là quốc thổ Đại Tiếp, bọn chúng chẳng dám làm như vậy đâu." Ngữ khí Lộc Minh Sơn lại rất nhẹ nhàng, "Nếu thật sự không được, chúng ta trèo tường đào tẩu."
"Nếu Nhiễm Dật tới thật, tất nhiên sẽ bao vây trong ngoài sứ quán như nêm cối, chúng ta muốn đào tẩu cũng khó. Vả lại, Nhiễm Dật tuyệt không phải loại người dễ lý giải như vậy... Nếu thật sự để chúng tìm ra người Ngọc Dao từ trong sứ quán, nhất định sẽ liên lụy đến Cơ Hà bọn họ."

"Liên lụy đến hắn thì cứ việc liên lụy đến hắn! Dù sao hắn cũng là thứ vô lại!" Lộc Minh Sơn cứng rắn đáp, động tác vẫn đâu ra đấy. Nhưng trên mặt cậu vẫn không tự chủ mà lộ ra thần sắc lo lắng.

Đúng lúc này, bên ngoài cửa vốn an tĩnh đột nhiên lại xuất hiện thanh âm:

"Bạch Thanh Nhan, ngươi có ở bên trong không?"

... Người kia là ai? Liệu có phải người của Nhiễm Dật không?

Lộc Minh Sơn thất kinh, nhưng Bạch Thanh Nhan lại cảm giác thanh âm đó có mấy phần quen thuộc. Y hơi suy nghĩ một chút, trên mặt liền biểu hiện chút thần sắc kinh hỉ.
"Là y? Thanh Vũ, mau mời y vào!"

"Người đó là ai?"

"Y là Long Dã Tướng quân, thủ hạ đắc lực nhất của Kỷ Ninh, cũng là huynh đệ quá mệnh của hắn... Y nhất định là có việc tới tìm ta, nói không chừng là Kỷ Ninh gọi y đến truyền lời, đệ mau để y vào!"

Lộc Minh Sơn tốt xấu cũng lẫn lộn trong đám thủ hạ của Nhiễm Trần nhiều ngày, nghe y nói vậy, lập tức nhớ tới vị Long Dã Tướng quân trầm mặc ít nói này. Cậu mau chóng đi ra ngoài, để Long Dã tiến vào. Long Dã đánh giá toàn cảnh chung quanh một phen, cuối cùng nhìn khí cụ dịch dung bên người Bạch Thanh Nhan, khẽ gật đầu.

"Hóa ra các ngươi cũng đang chuẩn bị dịch dung, đã chuẩn bị tốt rồi chứ?"

"Phải, ta dự định đổi một dung mạo, thừa dịp loạn đào tẩu."

"Bên ngoài bây giờ vây đầy binh lính của Bệ hạ. Ta là lẻn vào, bọn chúng sẽ nghiêm ngặt kiểm tra từng người, kể cả các ngươi có đổi mặt, chỉ sợ cũng khó mà qua mắt được."
"Nếu là như vậy..."

... Nếu là như vậy, cũng chỉ có thể xông ra!

Nhưng Long Dã tựa hồ nhìn ra tâm tư của Bạch Thanh Nhan, lắc đầu nói:

"Ngươi có lẽ có thể thừa dịp loạn đào tẩu, nhưng Lộc thần y chắc hẳn không được."

"Long Tướng quân nói có đạo lý. Vậy chúng ta nên làm gì?"

"Hai người các ngươi đều cần dịch dung, mà lại phải dịch dung thành dáng vẻ người Lang Nghiệp. Bọn họ sẽ không sinh nghi với người quen, chỉ cần các ngươi không làm ra chuyện khác người, đi theo đại đội trở về là được rồi. Sau khi rời khỏi sứ quán phòng giữ nghiêm ngặt này, các ngươi liền thừa cơ đào tẩu."

"Ngươi nói thì dễ! Dịch dung thành ai! Nếu dịch dung không tới, đột ngột xuất hiện chẳng phải bọn chúng sẽ càng nghi ngờ? Nếu người kia cũng đến, bỗng nhiên xuất hiện hai 'hắn', chẳng phải càng dễ bị lộ!"
Lộc Minh Sơn có chút gấp gáp... Dù cho thủ đoạn dịch dung của cậu có cao siêu đến đâu, cũng không thể đột nhiên biến ra được khuôn mặt khiến người Lang Nghiệp quen thuộc!

"Vừa rồi ta nghe được Phó Diễm nói với Cơ Hà, hắn đưa Tổng quản đến, đồng thời đã 'xử lý' gã. Người này có thể là một đối tượng dịch dung của chúng ta." Bạch Thanh Nhan nói, "Chỉ là trừ gã ra, chúng ta vẫn còn cần một..."

"Thái giám Phó Diễm nói tới kia, hiện tại đã thành một cái xác."

Long Dã lạnh nhạt đáp:

"Trên đường tới đây, ta đã thấy thi thể của gã."

"Đã như vậy, trước tiên ta giúp đường huynh dịch dung. Huynh mới là mục tiêu trọng yếu nhất của bọn chúng, nếu như không được, ta để bọn chúng bắt đi là ổn rồi... Dù sao ta cũng chỉ là một đại phu, cũng không có Ngọc Dao công pháp, nói không chừng rất nhanh sẽ được thả ra. Long Dã Tướng quân, ngươi có thể đưa ta tới đó không?" Lộc Minh Sơn vội vàng hỏi, "Ta nhất định phải nhìn tướng mạo của gã mới có thể làm ra được mặt nạ da người tương ứng."
"Như vậy sao được?" Bạch Thanh Nhan quả quyết phủ định, "Đệ đừng quên, đệ cũng là Hoàng tộc Ngọc Dao! Mặc dù đã thay đổi màu mắt, nhưng khuôn mặt vẫn đặc thù. Nếu tra xét cẩn thận, nhất định sẽ là đối tượng kiểm tra trọng điểm. Đệ với ta lại có vài phần giống nhau, nếu bị xem như Thái tử Ngọc Dao... Nhiễm Dật kia tàn bạo vô cùng, đệ tuyệt không thể mạo hiểm."

"Ta mạo hiểm dù sao cũng tốt hơn huynh mạo hiểm! Vả lại huynh mới là Thái tử chính quy, bị bắt lại càng nguy hiểm hơn, đường huynh!"

Hai người đương tranh chấp, Long Dã mở miệng đánh gãy lời bọn họ:

"Đừng tranh cãi nữa, ta có biện pháp. Nhưng trước đó chúng ta cần chuyển đến nơi khác. Nơi này đã không còn an toàn."

"Xảy ra chuyện gì?"

Lộc Minh Sơn còn muốn truy vấn, Bạch Thanh Nhan đã nhìn ra giữa lông mày Long Dã có chút ngưng trọng. Y khoát tay áo:
"Xin nghe Long Tướng quân. Chờ thoát khỏi hiểm cảnh, chúng ta lại cẩn thận hỏi thăm."

Chẳng bao lâu sau, Long Dã đưa bọn họ tới một thiên phòng. Gian phòng kia không có một ai, trên mặt đất lại in vài dấu chân loạn xạ, tựa như có người vội vã xông vào lục soát một vòng, lại vội vàng rời đi. Long Dã nói:

"Nơi này bọn chúng đã tìm kiếm qua, tạm thời an toàn. Các ngươi ở đây chờ. Ta rất nhanh sẽ trở lại."

... Bọn chúng? Ai? Là nói binh sĩ Lang Nghiệp sao? Thế nhưng đâu có nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ!

... Chờ? Chờ cái gì? Hẳn là y muốn đem tử thi kia đến nơi này?

Lộc Minh Sơn trợn trừng mắt... Cậu thân là thần y, đương nhiên không sợ thi thể. Thế nhưng bây giờ bên ngoài chẳng phải đã bị người của Nhiễm Dật bao vây sao? Nói không chừng trong viện đều là tai mắt của gã!
... Vận chuyển thi thể ngay dưới mí mắt địch nhân? Chuyện này quá khiến người ta kinh sợ đi! Hẳn đây chính là thứ gọi là kẻ tài cao gan cũng lớn?

Nhưng đợi đến khi Long Dã trở về, cậu lại phát hiện suy nghĩ của mình mười phần sai cả mười rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi