(QUYỂN 2) [XUYÊN CHẬM] SAU KHI ĐẠI LÃO VỀ HƯU

Editor: Đào Tử

________________________

【... Chúc mừng người chơi A Cha gặp mục tiêu nhiệm vụ, ngài quyết định cẩn thận quan sát 】

Bùi Diệp: "? ? ?"

Cô gặp mục tiêu nhiệm vụ hồi nào?

Lướt xem thời gian dòng thông báo hệ thống này.

"12 giờ 53 phút?"

Cô lại liếc mắt nhìn nội dung ghi chép trước đó nửa phút.

【 Người chơi A Cha tinh thần trọng nghĩa dâng trào, ngài quyết định trợ giúp tiểu đội lục soát vật tư 'Sói xám' thoát ly khốn cảnh 】

【 Người chơi A Cha cứu được mười bảy người sống sót tiểu đội lục soát vật tư "Sói xám", công đức nhận được +34 】

【 Người chơi A Cha đánh gϊếŧ Zombie có trí tuệ cấp hai biến dị đặc thù, công đức vô lượng, công đức nhận được + 20 】

...

Đánh gϊếŧ Zombie cấp một phổ thông chỉ 1 điểm công đức, con Zombie giữa trưa kia cấp hai cho 20 điểm.

"Nói vậy, 'Mục tiêu nhiệm vụ' hệ thống nhắc nhở hẳn là một trong mười bảy người sống sót tiểu đội 'Sói xám'?"

Bùi Diệp suy đoán ra điểm tin tức ấy, lướt nhìn lại năm cái nhiệm vụ phó bản một chút.

Thanh Long Yển Nguyệt Đao cắt hoa quả, răng Cửu Xỉ Đinh Ba chia đẹp đẽ, ngọc tỉ truyền quốc đập óc chó, Kim Cô Bổng cán da sủi cảo, xà mâu dệt áo len.

Dù trí tưởng tượng cô có phong phú cũng không đoán ra mục tiêu nhiệm vụ ứng với nhiệm vụ nào.

Hố nhất là nhiệm vụ phó bản trò chơi căn bản không theo logic bình thường.

Cái này bắt cô điều tra thế nào?

Bùi Diệp sống hơn ba trăm năm, đánh vô số chiến dịch gian nan, lần nữa cảm thấy chơi trò chơi còn đốt não hơn đánh trận.

"Được rồi, hiện tại tốt xấu có cái nhắc nhở nhiệm vụ."

Phó bản trò chơi trước tới một cái nhắc nhở cũng không có, nếu không phải cuối cùng biểu hiện nhiệm vụ hoàn thành, cô còn ngơ ngác.

Bùi Diệp thả điện thoại về túi áo, lấy điện thoại nhảy dù đặc thù ra.

Cửa hàng ứng dụng bộ điện thoại này không chỉ có "Hướng dẫn đào sinh tận thế", còn có "Truyền tin tận thế" tương tự Wechat.

Bùi Diệp đã sớm thêm bạn tốt bọn người Liễu Diệp Tiên, kéo bọn họ vào một nhóm chat.

Cô ấn mở nhóm, trong đám có hơn ba mươi tin nhắn, hai phần ba đều là Liễu Diệp Tiên nhắn, không chỉ có chữ còn có ảnh video ngắn.

【 Liễu Diệp Tiên 】: App này khác Wechat chỗ nào à?

【 Tề Thiên Thạc 】: Không thể đăng khoảnh khắc, không có trò chơi nhỏ và tài khoản công chúng...

【 Hướng Thụy Quân 】: Các anh các chị không phải ngồi cạnh nhau à? Muốn nói gì xoay đầu là nói được, nhắn tin làm gì?

【 Liễu Diệp Tiên 】: Phụt ︿( ̄︶ ̄)︿, Thụy Quân không phải cũng ngồi cạnh chị?

Hai phút sau, Liễu Diệp Tiên lại nhắn một tin.

【 Liễu Diệp Tiên 】: Tiểu Tú, cậu và cha mẹ mình bây giờ ở đâu? Tụi mình đang chờ tại đại sảnh dị năng giả.

Năm tin tiếp theo đều là ảnh và video ngắn.

Nhìn từ ảnh và video, đãi ngộ dành cho dị năng giả rõ ràng cao gấp hơn người bình thường mấy con phố.

Đại sảnh có mấy chục hàng ghế dài tạm bợ như ở nhà ga, chỉ ngồi chừng trăm người, còn lại đều trống, trong đại sảnh còn có binh sĩ cầm súng tư thế sẵn sàng nghênh địch, mỗi dị năng giả có thể nhận miễn phí một thùng mì ăn liền, bên tường đặt máy cung cấp nước đun nước miễn phí.

Ba người Liễu Diệp Tiên cũng nhận riêng phần mình.

Không phải bọn họ nhất định muốn lĩnh, nhưng những dị năng giả khác đều nhận, bọn họ không lĩnh có vẻ quá khác người.

Vật tư tận thế vô cùng quý giá, dù là một thùng mì gói cỏn con giá trị cũng quý hơn vàng bạc.

Bùi Diệp bĩu môi, tiện tay dùng điện thoại chụp mấy bức ảnh gửi tới.

Đầy rợp đầu người, không gian lại khá nhỏ, có chỗ đặt chân đã tốt rồi.

Từ hai đoạn video có thể nhìn ra đãi ngộ người bình thường và dị năng giả chênh lệch.

【 Liễu Diệp Tiên 】: Nhiều người như vậy? ? ?

Phóng tầm mắt nhìn quanh chỉ toàn đầu người.

【 Liễu Diệp Tiên 】: Tiểu Tú, cha mẹ mình sao rồi?

【 Tiểu Tú 】: Không sao, mình cho hai người bọn họ hai cái khăn ướt che mũi lại, chắc sẽ dễ chịu một xíu.

Căn cứ người sống sót XX cách cung thiếu niên hai mươi phút đường xe, mà xe chở người chỉ có những hai mươi chiếc, dù nhiều lần chở quá tải một đợt cũng chỉ chở được hơn ngàn người. Liên tục hai ngày vận chuyển cứu viện ngày đêm không ngủ, điểm cứu viện tạm thời là cung thiếu niên còn mấy vạn người ngụ lại.

Căn cứ Thái Hạo dự đoán, từ ngày thứ hai đến ngày thứ bảy sẽ là đỉnh điểm người sống sót chạy thoát thành thị bị Zombie luân hãm.

Lại qua chừng mười phút, Liễu Diệp Tiên gửi tin nhắn nói bọn họ lên xe.

【 Tiểu Tú 】: Không sao, các cậu đi căn cứ XX trước đi, mình ở đây còn phải đợi.

Mặc dù phân lượt vận chuyển người sống sót, nhưng vẫn ưu tiên người sống sót có dị năng lên xe trước, vị trí trống còn lại mới tới người bình thường.

Nhiều người bình thường chờ từ buổi sáng đến tận bây giờ mới tới lượt bọn họ lên xe.

Lên xe tải, mỗi người cũng chỉ có thể đứng, tận lực ép người thu hẹp không gian để càng nhiều người bình thường lên xe.

Người sống sót đông nghịt trong buồng xe tựa đàn cá mòi chen chúc nhau.

Liễu Diệp Tiên ưu sầu gửi thêm tin nhắn.

【 Liễu Diệp Tiên 】: Vừa rồi mình thấy chiếc xe kia, nhét ít nhất sáu bảy mươi người bình thường.

Gặp bình thường sớm bị cảnh sát giao thông tra xét, bây giờ lại phải cố gắng chen chúc...

【 Hướng Thụy Quân 】: May mắn bản thân là dị năng giả đi, chúng ta tốt xấu gì còn được ngồi dưới sàn xe.

Người bình thường khác phải đứng hơn hai mươi phút.

Hai mươi phút coi như ngắn.

Hướng Thụy Quân bỗng nhớ tới tình huống căn cứ nhỏ bị luân hãm, bọn họ suất lĩnh người bình thường chạy trốn về căn cứ thành phố B phương Bắc.

Một cỗ xe tải cải tạo thành hai tầng, một chiếc xe nhét hơn hai trăm người.

Người bình thường buộc chịu đau khổ đứng cả ngày, đầu gối hơi khuỵu một chút đã là xa xỉ, thậm chí ngay cả ngủ cũng phải ngủ đứng.

Điều kiện gian khổ như vậy, nhưng vì sinh tồn chỉ có thể chọn nhẫn nại.

【 Liễu Diệp Tiên 】: Chị lo cha mẹ...

Người trẻ tuổi còn có thể nhịn được, nhưng cha sức khỏe vốn yếu và mẹ kế nào chịu được?

【 Tiểu Tú 】: Không việc gì đâu, mình nghĩ biện pháp.

Chỉ dựa vào xe tải trong căn cứ người sống sót, sao có thể vận chuyển hết người sống sót liên tục chạy đến?

Căn cứ người sống sót XX cũng sẽ trưng dụng xe hàng xe tải nhỏ xe container của người dân vận chuyển một chuyến xăng và đồ ăn phụ cấp.

Khi nãy Bùi Diệp nghe người bình thường bàn tán, hình như dùng tài nguyên đồ ăn có thể chen ngang nhảy lên xe hàng người bình thường.

Vì che giấu tai mắt mọi người, Bùi Diệp cũng đeo một túi trên lưng, vật tư đồ ăn như bánh quy lạp xưởng mì tôm, còn có một số sổ tay và bút bi. Mấy vật chiếm thể tích nhưng ít trọng lượng như khoai tây chiên cô không bỏ vào.

Liễu Diệp Tiên nhìn dòng trả lời này, lần nữa cảm thấy may mắn có được tiểu đồng bọn như thế.

Không có Bùi Diệp, bọn họ không thể dễ dàng xông khỏi khu đại học.

Dù vượt ra được khu đại học, đến điểm cứu viện cha mẹ lớn tuổi không biết sẽ chịu bao nhiêu khổ.

Hướng Thụy Quân liếc mắt.

"Người ta đáng tin cậy hơn chị lắm, chị lo lắng cậu ấy? Có cậu ấy tại, không cần lo cha mẹ."

Nói xong, cô cúi đầu bắt đầu chơi trò chơi nhỏ đỡ buồn.

Phải ——

Cửa hàng điện thoại nhảy dù xuống có mấy trò chơi nhỏ offline, nhàm chán có thể chơi xả stress.

Cùng lúc đó, Bùi Diệp căn dặn cha mẹ Liễu Diệp Tiên đợi tại chỗ đừng đi đâu cũng đừng giao lưu với người xa lạ.

"Cháu đi hỏi có chỗ ngồi hay không một chút, chuyến xe tiếp theo chen một chân, chốc lát trở lại ngay."

Hai người cha Liễu vội vàng gật đầu.

Tuy Bùi Diệp hiếm chủ động giao lưu với bọn họ, nhưng trên đường biểu hiện thực lực cường đại khiến người ta có cảm giác an toàn vô cùng. 

___________________

Spoil (vì không biết bao giờ edit tới): Hai vị điện hạ đánh nhau Thất điện hạ (Đàm Tô) đứng ngoài xem náo nhiệt cười trên nỗi đau người khác bị liên thủ đánh hội đồng. Nghiệp hoa quả không chừa một ai  ╮(︶▽︶)╭

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi