(QUYỂN 2) [XUYÊN CHẬM] SAU KHI ĐẠI LÃO VỀ HƯU

Editor: Đào Tử

________________________

Zombie trên đường cao tốc khá ít, lái xe một lúc lâu mới đụng phải vài con.

Một nhóm bốn người nửa đường thi thoảng dừng một chút.

Vừa vơ vét xăng có thể sử dụng, vừa chuyển xe chắn ngang sang một bên đường.

Trên đường không gặp nhiều Zombie lắm, hai người Hướng Thụy Quân và Tề Thiên Thạc hoàn toàn có thể ứng phó.

Dị năng dùng xong cũng chả sợ, phía sau bọn họ còn cô vú em độ bền max cấp, bình sữa tiêu chuẩn!

"Cậu đang làm gì thế!"

Hướng Thụy Quân một đao chém nửa đầu Zombie nhào đến, mũi chân nhảy lùi lại, trở tay lại bổ một đao, chính giữa cổ.

Đầu lâu đầy giòi bọ bu quanh thịt thối lăn trên mặt đất hai vòng, thân thể nữ tính phì độn ầm vang đổ xuống, co giật hai lần hết nhúc nhích.

Bùi Diệp ngồi xếp bằng trên trần xe tải lớn ngắm phong cảnh.

"Mình đang rèn luyện các cậu nhá! Dựa núi núi đổ, dựa người người chạy, chẳng bằng dựa vào chính mình mới gọi thực lực."

Nói xong, cô ném vỏ dưa qua xác chết.

Người giấy nhỏ giơ túi rác nhẹ nhàng nhảy lên, chính xác đón được rác.

Miệng cô cũng lưu loát lắm, chưa đầy một lát đã gặm ngon ơ nửa túi hạt dưa vị cốt dừa.

Hướng Thụy Quân nghiến răng nghiến lợi.

Xem Zombie trước mặt chính là Bùi Diệp, miêu đao trong tay cô xoàn xoạt hai lần, hàn quang lấp lóe, đầu Zombie bị băm thành khối thịt nát.

Zombie vừa ngã xuống, mấy con người giấy nhỏ liền đến giải quyết tốt hậu quả.

Đào tinh hạch Zombie, vận chuyển thi thể, đốt cháy thi thể, thu tro cốt, phục vụ trọn gói, từ đầu tới đuôi tốn có ba phút.

Người giấy nhỏ làm hăng say.

Bọn nó không chỉ nhận thầu mỗi thi thể Zombie, thân thể gầy ốm còn gánh vác vận chuyển ô tô, trọng trách thanh lý đường cao tốc.

Bốn người giấy nhỏ, mỗi con một bánh xe vận chuyển ô tô nặng hai tấn đến một bên, đầu xe quay về cùng một hướng, hướng bốn bánh thống nhất, sắp xếp theo thứ tự cao thấp dài ngắn, quả thực thỏa mãn hoàn mỹ chứng OCD. Hướng Thụy Quân nhìn hậm hực, phát tiết hỏa khí trên thân Zombie.

Ra đường cao tốc, thời gian chậm rãi dịch đến ba giờ chiều.

Tinh hạch Zombie trong thùng rác mới hơn năm trăm viên, toàn bộ được người giấy nhỏ dùng nước rửa sạch sẽ, rồi dùng khăn mặt lau nước đọng.

Lo lắng có mùi lạ, người giấy nhỏ còn phun nước hoa hai lần.

Hướng Thụy Quân: "..."

Rời khỏi đường cao tốc, xe tải lớn lái vào trấn nhỏ phụ cận.

Nói là trấn nhỏ, kinh tế và dân cư không kém một bộ phận thành thị hạng hai, điểm ấy có thể nhìn từ giá nhà đất trước tận thế.

"Diệp Tiên, phía trước có trạm xăng dầu, qua bên kia xem đi."

Tuân Minh Viễn nói xăng là vật tư trọng yếu chỉ đứng sau đồ ăn, sau tận thế rất khó tái sản xuất, bởi vậy điểm cống hiến hối đoái cũng cao.

Gọn gàng linh hoạt giải quyết Zombie "Nghe mùi gió mà đến", xe tải lớn lái vào trạm xăng dầu.

Toàn trạm xăng dầu đều là vết tích đập phá, máu tươi và mảnh kính vỡ, nơi xa còn nằm mấy cỗ thi thể Zombie.

Siêu thị và trạm xăng dầu là nơi rất nhiều người sống sót ưu tiên vào.

Bởi vì vật tư phong phú.

Nơi này không chỉ có xăng còn có siêu thị mini, đồ ăn nước uống xăng, tam đại vật tư đồng thời có.

Hướng Thụy Quân nhảy xuống xe, cảnh giác tới gần.

"Có người!"

"Dừng lại, bên trong có người sống, còn có súng!"

Bùi Diệp đưa tay khoác lên vai cô, kéo cô về phía sau.

Trán Hướng Thụy Quân thấm mồ hôi lạnh.

"Có súng?"

Dị năng giả từ cấp bốn bắt đầu không e ngại súng ống bình thường, nhưng hiện tại cô mới cấp một, dựa vào linh tuyền tích lũy thực lực, đột phá cấp hai cần thêm chút thời gian. Sau khi trùng sinh, cỗ thân thể yếu đuối này khiến thực lực cô giảm sút trầm trọng, nếu Bùi Diệp không nhắc nhở, cô vẫn chưa phát hiện.

Bùi Diệp giơ loa lớn lên.

"Người sống sót bên trong, chúng tôi là tiểu đội cứu viện căn cứ XX phái ra, mục đích là cứu viện không phải nổi xung đột với các người."

Một lát sau, một cửa sổ đóng chặt trong đó mở ra một cái khe.

Truyền đến giọng một người đàn ông.

"Các người là ai?"

Bùi Diệp lặp lại một lần.

"Chúng tôi là tiểu đội cứu viện căn cứ XX phái ra!"

Cường độ tuyên truyền của Thái Hạo lớn như vậy, cô không lo người sống sót bên trong không biết căn cứ XX.

Một lát sau, cửa siêu thị trạm xăng dầu mở ra, một người đàn ông giơ súng đi ra từ bên cửa.

Trừ họng súng bên ngoài, còn ba cái trong tối.

Trạm xăng dầu tổng cộng có bảy người sống.

"Nếu các anh không nguyện ý tiếp nhận cứu viện, chúng tôi phải đi trạm tiếp theo cứu người khác."

Bùi Diệp không nhìn họng súng.

Người đàn ông dùng ánh mắt dò xét tới lui giữa Bùi Diệp, Hướng Thụy Quân và Liễu Diệp Tiên, cuối cùng mới bố thí chút ánh mắt cho Tề Thiên Thạc.

"Các cô thật sự là đồng chí căn cứ XX?"

"Đúng."

Người đàn ông vẫn giữ tư thế giơ súng.

"Vậy chỗ các cô có thuốc không? Chúng tôi có người bị thương..."

Bùi Diệp nói, "Chúng tôi không có mang dược phẩm, nhưng chúng tôi có dị năng giả hệ trị liệu có thể chữa thương, thương binh ở đâu?"

Người đàn ông cảnh giác hỏi cô.

"Là ai?"

Liễu Diệp Tiên đứng dậy.

"Là tôi."

Người đàn ông thấy là Liễu Diệp Tiên, dáng dấp dịu dàng ngoan ngoãn vô hại, cảm giác thả lỏng một chút.

"Vậy cô đi theo tôi, chúng tôi mới có thể thật sự tin tưởng."

Bùi Diệp nhíu mày.

"Không cần thiết làm vậy, thời gian chúng tôi quý báu."

Người đàn ông cắn răng vẻ mặt hung hiểm nói, "Ai biết các người có phải nói thật không, trước đó có người dùng cớ này muốn hại bọn tôi..."

Liễu Diệp Tiên nghe vậy, tâm phòng giảm nhẹ một ít.

Vàng thật không sợ lửa, cứu viện thật vốn là cứu viện thật.

"Tiểu Tú, mình đi cứu người."

Bùi Diệp liếc qua Liễu Diệp Tiên.

Túi đối phương cất hai người giấy nhỏ, không sợ nguy hiểm.

"Đi thôi."

Tề Thiên Thạc lại không yên tâm lắm.

Người đàn ông trạm xăng dầu không tín nhiệm bọn họ, chẳng lẽ bọn họ nên tín nhiệm đối phương?

"Yên tâm, không sao mà!"

Liễu Diệp Tiên cũng đâu ngốc, cô có không gian linh tuyền, thấy tình thế không ổn lập tức trốn vào không gian.

Xấu hơn còn người giấy nhỏ của Tiểu Tú, dưới tình huống có át chủ bài cam đoan an toàn, cô nguyện ý tin tưởng người khác.

Liễu Diệp Tiên tiến lên, người đàn ông đợi cô tới gần, lúc này mới đưa lưng về phía cửa trạm xăng dầu chậm rãi lui lại, tính cảnh giác và lòng phòng bị cực mạnh.

"Thương binh ở đâu?"

Trong lòng Liễu Diệp Tiên rất khẩn trương, mặt ngoài lại tận lực khắc chế loại khẩn trương này.

Cô căng thẳng, người phòng bị cô càng căng thẳng hơn.

"Ở đây."

Tiến vào trạm xăng dầu, người đàn ông mới để súng xuống, cũng kinh ngạc Liễu Diệp Tiên có can đảm một mình tiến vào.

Phía sau quầy còn người sống.

Hai nam một nữ, trong tay ba người đều có súng.

Một người đàn ông trong đó đùi máu thịt be bét, Liễu Diệp Tiên vô thức cảnh giác.

"Zombie cắn?"

Người đàn ông vội giải thích.

"Không phải Zombie, bị súc sinh phát điên cắn."

May mắn không bị cắn chỗ hiểm, bằng không chỉ chảy máu thôi cũng có thể khiến người mất máu đến chết.

Liễu Diệp Tiên ngưng tụ dị năng tại hai tay, hơi sát vào vết thương trên đùi người đàn ông.

Người bị thương khi thì gấp nhíu mày, khi thì giãn mi tâm ra.

"Có cảm giác, hữu dụng thật!"

Đùi lạnh lẽo tê dại trước kia truyền đến chút ngứa lẫn đau đớn.

Người đàn ông kinh ngạc.

"Cô gái à, cô đúng là dị năng giả hệ trị liệu thật..."

Liễu Diệp Tiên không dám phân tâm.

"Hiện tại tin chưa, chúng tôi thật sự là cứu viện."

Người đàn ông rốt cuộc tin tưởng.

"Chúng tôi cũng muốn đi căn cứ, nhưng chúng tôi muốn mang đi một bộ phận vật tư, đồ vật thu thập xong, nhưng nhân thủ vận chuyển không đủ."

Liễu Diệp Tiên hỏi hắn.

"Các anh có bao nhiêu vật tư?"

Người đàn ông trả lời, "Mấy thùng xăng lớn, nhà kho trạm xăng dầu còn đồ ăn nước uống." 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi