(QUYỂN 2) [XUYÊN CHẬM] SAU KHI ĐẠI LÃO VỀ HƯU

Editor: Đào Tử

__________________________

Nghe được tiếng súng vang lên, thân thể Liễu Diệp Tiên cứng đờ, chậm nửa nhịp mới quay đầu lại nhìn nơi tiếng súng phát ra.

Cô chỉ kịp nhìn thấy một màn Bùi Diệp đoạt súng và đầu người đàn ông nở hoa ngã xuống đất.

Ngược lại Tề Thiên Thạc nhìn toàn vẹn.

Thời gian đẩy về phía trước một chút

Người đàn ông đột nhiên nổi lên, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai móc ra súng ngắn bên bao súng trên đùi, nhắm ngay Bùi Diệp đồng thời muốn bóp cò súng.

Ai ngờ động tác Bùi Diệp nhanh hơn hắn.

Cô ra tay nắm lấy cổ tay người đàn ông, lực lớn xoay cong nó, họng súng từ đối Bùi Diệp đổi thành đối mi tâm bản thân người đàn ông.

Bóp cò súng, tiếng súng vang lên!

Họng súng phun ra tia lửa cướp đi tính mạng người đàn ông, trước khi chết hắn còn mở to đôi mắt hoảng sợ chưa tán.

Bùi Diệp lại đoạt súng bắn gϊếŧ người phụ nữ tập kích Liễu Diệp Tiên, mà người công kích Tề Thiên Thạc không đủ mạnh, bị né tránh công kích.

Một kích không thành muốn bổ thêm đã không còn cơ hội.

Đầu hắn bị một đạo bạch quang mang đi, máu tươi như cột trụ phun ra ngoài, tung xuống một vũng lớn màu đỏ trên mặt đất.

Đầu lộc cộc lăn trên mặt đất hai ba cái.

Người bị thương sót lại chưa kịp động thủ đã bị Bùi Diệp dùng súng phế đi hai vai.

Bốn người sống sót, ba chết một thương nặng.

Hai nhóm người trước một giây còn hài hòa sống chung, một giây sau liền lấy tư thái cường thế xử lý người tập kích.

"Chúng mày được lắm, có cần phải vậy không?"

Bùi Diệp một chân giẫm lên tay người sống sót duy nhất, khiến hắn đau đến buông tay súng ra.

Mũi chân đá một cái, súng ngắn bị đá văng khỏi tầm với của đối phương.

Hướng Thụy Quân rốt cuộc đoạt một cái đầu người, lông mi giãn ra, thần thanh khí sảng.

Cô chủ động tiến lên nhặt súng ngắn, khóa chốt an toàn, nhanh gọn tháo ra.

"Chỗ này còn hai phát, dùng cái này tiễn hắn lên đường?"

Tính cách Hướng Thụy Quân lạnh lùng, nhưng không có nghĩa cô không ngại bị người lấy oán trả ơn.

Thành ý của các cô còn chưa đủ?

Loại tình huống này còn đánh lén bọn cô, quả thật đánh chết không oan.

Làm thịt hết bốn cái cho thanh tịnh, lưu một cái làm chi thêm chướng mắt.

"Lãng phí đạn ghê, tùy tiện tìm cây côn sắt gõ đầu nở hoa, bớt lãng phí tài nguyên."

Bùi Diệp như giận lườm mắt.

Cô cười trêu tức nhìn người sống sót bị thương e ngại co rúm lại.

Hướng Thụy Quân cũng nói.

"Ồ đúng, đánh chết tươi cũng lợi cho nó quá."

Bọn chúng không đáng lãng phí đạn!

Phản ứng hai người Liễu Diệp Tiên và Tề Thiên Thạc khác biệt.

Cái trước còn tốt.

Liễu Diệp Tiên người duy nhất trong số bốn người không biết bốn người sống sót giấu ý xấu trong lòng, hoang mang nhiều hơn sợ hãi.

Tề Thiên Thạc lại sợ hãi nhiều hơn hoang mang.

Hắn hiểu ám chỉ của Bùi Diệp, từ đầu đến cuối đề phòng bốn người sống sót, nhưng cho đến chuyển xong vật tư người ta đều không động thủ, còn một mặt hiền lành, ngoài miệng nói chờ mong cuộc sống mới ở căn cứ XX —— Tề Thiên Thạc cũng chầm chậm buông đề phòng, đến khi tiếng súng vang lên.

Một phát súng kia không chỉ bắn trúng người đàn ông, mà còn đánh nát ngây thơ của Tề Thiên Thạc.

Tận thế tàn khốc và nguy hiểm vượt quá tưởng tượng.

Sơ sẩy một cái ngay cả mình làm sao chết cũng không biết!

Nếu không phải mấy người Bùi Diệp, tùy tiện đổi thành tiểu đội cứu viện khác e là phải lật xe.

Liễu Diệp Tiên hoảng sợ lại hoang mang nhìn bốn bộ thi thể ngã xuống đất —— Bùi Diệp lười nhác tìm côn sắt, một cước đạp nát nửa đầu đối phương—— Cô không rõ trước sau có vài giây sao bốn người sống sót đều chết hết, chẳng lẽ bọn họ từ đầu đến cuối đều là người xấu?

Phát hiện tín nhiệm phó thác ra bị cô phụ, tâm trạng Liễu Diệp Tiên sa sút ba giây.

"Vào xem."

Bùi Diệp rảo bước tiến vào siêu thị trạm xăng dầu.

Bốn người sống sót mới đầu ức chế ác ý, đúng là muốn đi căn cứ XX, nhưng phòng thay đồ có động tĩnh, bọn họ lại quả quyết triển khai đánh lén.

Bùi Diệp để người giấy nhỏ ra mặt mở cửa phòng thay đồ.

Phịch một tiếng.

Một cô nhóc choai choai hai tay bị trói sau lưng phía sau cửa đổ ra.

Ngoài miệng cô nhóc bị dán băng dính trong suốt, dây thừng chất liệu dẻo màu trắng hạn chế cử động toàn thân cô bé.

Ngã một cú này, không đứng dậy nổi.

Bùi Diệp không lập tức quan tâm cô nhóc, tầm mắt cô nhìn về phía những người khác trong phòng thay đồ.

Trong trạm xăng dầu có bảy người sống.

Trừ chết, còn lại ba người đều giấu trong phòng thay đồ.

Không, phải nói là đang bị nhốt.

Hai thanh niên mặc cảnh phục đang thoi thóp, còn lại cô nhóc choai choai vẫn đang không ngừng giãy dụa.

Ánh mắt cô nhóc rất mâu thuẫn.

Mang sợ hãi bài xích với mấy người Bùi Diệp, dưới ảnh hưởng du͙ƈ vọиɠ cầu sinh lộ ra ánh mắt cầu cứu với bọn họ.

"Trước đừng mở trói, chữa trị thương thế một chút, đừng để người chết là được."

Liễu Diệp Tiên gật đầu đáp ứng.

Bé gái nghe hiểu lời các cô, dừng động tác giãy dụa, cố gắng nghẹn ngào muốn biểu đạt gì đó.

Hướng Thụy Quân đỡ cô bé, kéo băng dính trong suốt ra.

Cuối cùng cũng có thể nói chuyện bé gái òa khóc lớn.

"Các chị mau cứu hai anh trai ấy được không —— "

Liễu Diệp Tiên còn chưa phải cường giả hệ trị liệu cấp chín mà Hướng Thụy Quân biết, trị liệu mất mấy phút, miễn cưỡng cầm máu.

Vết thương lành mang đến đau đớn khiến thanh niên bị thương khôi phục ý thức.

"Các người có thể nói chuyện gì đã xảy ra?"

Nhìn tình huống, ba người sống sót này và bốn người đã chết không phải một đám, thậm chí là đối lập.

Thanh niên thương thế tương đối nhẹ trong đó khôi phục tỉnh táo trước nhất.

Hắn lo lắng nhìn thoáng qua bé gái.

Trông trên mặt bé gái vô cùng bẩn, nhưng trang phục tổng thể coi như chỉnh tề, hẳn không chịu ủy khuất lớn.

Hắn ngầm nhẹ thở ra, tuôn ra lòng cảm kích với ân nhân cứu mạng.

"Cám ơn các cô cậu đã cứu chúng tôi, chúng tôi không phải người xấu."

Khi hắn thấy trong tay Bùi Diệp cầm súng ngắn quen mắt, lồng ngực chấn động.

"Các người...Mấy tên lưu manh trước kia đâu?"

Bùi Diệp vuốt ve súng ngắn xoay chuyển vài vòng.

Hời hợt trả lời.

"Chết rồi."

Chính bởi mấy tên lưu manh kia chết rồi, súng ngắn mới trở thành chiến lợi phẩm vào tay cô.

Thanh niên khô khan nói, "Nữ đồng chí thật bản lĩnh!"

Bùi Diệp liếc trang phục thanh niên một cái, hỏi, "Anh là đặc công?"

Thanh niên gật đầu.

"Đặc công đội cảnh khuyển thành phố XX, đây là chiến hữu của tôi, còn đây là con gái đội trưởng tôi."

"Vậy sao các anh..."

Sắc mặt thanh niên phát khổ, ánh mắt hiện tơ máu cùng nước mắt.

Ngày tận thế bộc phát, bọn họ vừa phá vụ án buôn lậu, chuẩn bị về đơn vị, trên đường lại bị người dân Zombie hóa tập kích.

Bọn họ đồng tâm hiệp lực đi cứu thân nhân.

Trong thành phố Zombie rất rất nhiều, bọn họ hi sinh lớn, một phen hiểm cảnh hoàn sinh mới đi đến trạm xăng dầu.

Kết quả ——

"Thế nào?"

Bùi Diệp hỏi hắn.

Thanh niên cười khổ, cúi đầu nói quanh co mở miệng.

"... Bởi vì cha tôi dễ tin người... Nên... Dạng này... Nên hại chết tất cả mọi người..."

Bọn họ là đặc công còn có súng ống, mấy người trong đó còn có siêu năng lực thần kỳ, theo lý thuyết sẽ không lâm vào tình cảnh này.

Nhưng người nhà là người bình thường, những tên lưu manh lại gian trá lấy bọn họ làm con tin uy hiếp.

Bên trong có tai hoạ ngầm, ngoài có Zombie.

Bất cẩn một cái là toàn bộ đi tong, có người bị Zombie cắn chết hoặc cắn bị thương, vì không liên luỵ chỉ có thể đồng quy vu tận cùng lưu manh, cũng có người sợ ném chuột vỡ bình, lo lắng an toàn con tin thân nhân bị lưu manh hại chết... Sau một trận hỗn loạn, cuối cùng chỉ còn ba người bọn họ người sống.

"Lưu manh vì sao để ba người các anh còn sống?"

Bùi Diệp lại đem họng súng nã vào mi tâm thanh niên, nụ cười không chứa một tia sát ý, nhưng khiến thanh niên có loại cảm giác ý lạnh từ chân vọt tới đầu.

"Tốt nhất anh nói thật, kiên nhẫn của tôi có hạn, không muốn một ngày bị người ta lừa gạt hai lần."

_____________

Đào: Đọc tiếp không nào???  _(:3 」∠)_

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi