[QUYỂN 2] [XUYÊN NHANH] CỨU MẠNG! TẤT CẢ NAM CHỦ ĐỀU HẮC HOÁ

Edit by AShu ^_^.

____________

Lại không biết qua bao lâu, ba chữ 'phòng giải phẫu' rốt cuộc cũng biến thành màu xanh lục.

Bạc Nhất Cận là người đầu tiên chạy tới, bác sĩ đều thiếu chút nữa bị hắn vướng ngã, cũng may trợ lý bên cạnh tay mắt lanh lẹ, kịp thời đỡ bác sĩ.

Bác sĩ bị hắn làm hoảng sợ, còn chưa có hoàn hồn, đã bị hắn túm quần áo, hai mắt màu đỏ tươi ép hỏi: "Người đâu, An Kiều thế nào?"

Bác sĩ bị hơi thở của hắn làm cho người ta sợ hãi, kinh ngạc nhảy dựng, "Tay, giải phẫu tạm thời rất thành công, bất quá người bệnh bị thương nghiêm trọng, hết thảy đến chờ cô ấy tỉnh lại rồi nói."

Bạc Nhất Cận nghe được ngón tay đều bắt đầu phát run, hắn bắt đầu sợ hãi, sợ tiểu cô nương có việc gì, sợ chính mình sẽ không còn được gặp lại nàng, cái nỗi sợ này chậm rãi tăng lên, cuối cùng từ lo lắng biến thành tuyệt vọng.


Hắn nghe bác sĩ nói người bệnh bị thương nghiêm trọng, tuy rằng giải phẫu tạm thời thành công, nhưng nếu người vẫn chưa tỉnh lại......

Trái tim trong lòng ngực như là bị người đâm nát, đó là thời điểm mười tuổi, tất cả mọi người chỉ trích hắn, bị Bạc Vanh đánh gãy hai cái xương sườn, chỉ mình hắn lẻ loi mà nằm ở trong phòng phẫu thuật, cũng chưa có đau như bây giờ.

Bác sĩ thấy vẻ mặt hắn hoảng hốt, thở dài, mà lúc này, Tô Đường cũng được hộ sĩ đẩy ra từ phòng giải phẫu.

Hộ sĩ, "Thuốc gây tê trong người bệnh còn chưa tan, sau mười hai tiếng, nếu còn chưa tỉnh lại, sẽ tiến hành giải phẫu."

Bạc Nhất Cận nhìn tiểu cô nương trên giường bệnh, trên mặt không còn một tí huyết sắc, nhưng trên người lại dính đầy máu tươi, một màn này, toàn bộ máu của hắn như xông thẳng lên não, hận không thể trực tiếp gϊếŧ tên chó điên Bạc Vanh kia.


Trợ lý đi bên người lão bản, tuy nói lão bản trên mặt luôn nhàn nhạt, bất quá những năm gần đây, hắn quá rõ ràng tác phong của lão bản, lại nói tiếp, hắn cảm thấy Bạc Vanh thật sự có bệnh, lão bản vài lần đem ông ta bức đến tuyệt cảnh, nhưng rốt cuộc vẫn cho ông ta còn một con đường sống, nhưng ông ta khen ngược, ngược lại không quý trọng, một hai phải tìm đường chết.

"Lão bản, bò sữa của An tiểu thư còn chưa được cho ăn."

Lời này thành công đem lý trí Bạc Nhất Cận kéo lại, đúng vậy, hắn còn có An Kiều, gϊếŧ Bạc Vanh, hắn liền không thể bồi ở bên người nàng. An Kiều của hắn tốt đẹp như vậy, oắt con bên ngoài lại nhiều như vậy, hắn lại như thế nào có thể chắp tay nhường lại nàng.

Thấy thế, trợ lý rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, phóng viên lại lần nữa văn phong xuất động, cũng may, trợ lý sớm có tính toán, mời một đống bảo tiêu, cơ hồ đem toàn bộ tầng lầu này đều vây quanh, hiện tại đừng nói là phóng viên, ngay cả một con ruồi bọ đều không thể tiến vào.


Tô Đường bị đưa đến phòng bệnh VIP, trong lúc này, Bạc Nhất Cận một tấc cũng không rời.

Chẳng qua nháo đến quá lớn, ba An mẹ An vẫn biết, là con gái duy nhất của bọn họ, khi biết nàng xảy ra chuyện, sao có thể không lo âu, sao có thể không tức giận. Đặc biệt là khi bọn hắn muốn đi thăm con gái, bị bảo tiêu bên ngoài ngăn lại, ba An lúc ấy liền tức giận kêu một đội bảo tiêu lại đây.

Thời điểm khi trợ lý tới xử lý sự tình, trên đầu mồ hôi lạnh đều muốn nhỏ giọt.

Trợ lý một đường xin lỗi, eo cong 90 độ, nhưng cuối cùng, lão bản nhà mình vẫn bị đánh.

Ba An lớn lên chắc nịch, bất quá cũng chỉ là chắc nịch, nếu Bạc Nhất Cận có tâm tránh né, hoặc là đánh trả, An ba cũng không phải đối thủ của hắn, nhưng hắn không có né tránh, ngược lại đứng ở tại chỗ để ông tùy ý đánh.
Bạc Nhất Cận đã ba ngày không rời khỏi phòng bệnh, nguyên bản ảnh đế khí phách hăng hái, hiện giờ râu ria xồm xoàm, hai tròng mắt sung huyết, vừa chật vật vừa đáng thương.

An Kiều của hắn đã là lần thứ hai giải phẫu, thật sự nếu không tỉnh lại, khả năng đời này sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Ba An sau khi đem người đánh xong, nhưng rốt cuộc không nghĩ muốn mạng hắn, huống chi đánh xong, ông cũng nhìn ra đối phương thật sự để ý con gái của chính mình.

Nhưng để ý thì như thế nào, nếu không có hắn, con gái sao lại xảy ra chuyện.

"Anh cút ra ngoài cho tôi!"

Bạc Nhất Cận vốn ánh mắt trống rỗng như là bị đâm đến, trong mắt đều hiện lên một mạt sắc bén, "Không có khả năng."

Một câu không có khả năng, ba An liền tức giận sắc mặt xanh mét, "Xem ra là anh muốn chết!"

Tô Đường bị tiếng ồn ào bên tai đánh thức ý thức, bất quá ý thức trở về, đầu còn đang đau từng đợt, ngay sau đó, sự đau đớn này liền lan tràn toàn thân, nàng cảm giác toàn thân trên dưới chính mình không có nào là tốt hết, chỗ nào cũng đau.
Mơ mơ màng màng, thanh âm bên tai lại lớn hơn vài phần, tựa hồ có người đang đánh nhau, nàng không biết chính mình hôn mê bao lâu, bởi vì lo lắng Bạc Nhất Cận, chỉ có thể nỗ lực mở mắt ra.

Edit by AShu/ Đọc truyện trên truyenlol.com AShu089 để ủng hộ editor nha ≧◉◡◉≦

Lọt vào trong tầm mắt chính là trần nhà tuyết trắng, chóp mũi tràn ngập như có như không mùi nước sát trùng, cho nên nàng đây là được người ta đưa đến bệnh viện?

Đại não bắt đầu tỉnh táo một chút, nàng há miệng thở dốc, phát hiện thanh âm phát ra nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy.

Ba An cùng Bạc Nhất Cận đang đánh nhau, hoặc là nói đơn phương vây ẩu, trợ lý lại không dám ngăn cản, thấy nàng rốt cuộc tỉnh lại, cả người đều kích động nhảy dựng lên.

"An tiểu thư tỉnh!"

Lời này vừa ra, ba An tức khắc ngừng tay, mẹ An cũng theo đó mà chạy lại, nhưng mà, con gái đã lớn, là người của nhà khác, câu đầu tiên mở miệng cư nhiên quan tâm người khác.
"Bạc Nhất Cận."

Ba An tức giận thổi râu trừng mắt, "Đã đến lúc này, con còn quản hắn cái rắm!"

Tô Đường nghĩ thầm, đó chính là nhiệm vụ của con, là mạng của con, là cơ hội trở về duy nhất, sao có thể không mặc kệ hắn.

Sự nôn nóng trong mắt tiểu cô nương quá rõ ràng, ba An tuy rằng tức giận, nhưng rốt cuộc người cũng đã tỉnh, ông cũng nhẹ nhàng thở ra.

Bạc Nhất Cận ba ngày không ăn gì hết, cho dù thân thể làm bằng sắt cũng nhịn không được hắn lăn lộn như vậy, hơn nữa mới vừa rồi lại bị ba An đánh, người đều có chút ngất đi, nhưng nghe được tiểu cô nương tỉnh lại, hắn vẫn lập tức đi tới bên cạnh nàng.

Tô Đường nhìn hắn bởi vì quá kích động mà chạy tới, nên gương mặt đột ngột phóng đại trước mặt nàng, nhất thời đều ngây dại.

Không phải, đánh người không vả mặt a, cũng không đúng, ngươi chính là nam chủ a, ai dám đánh ngươi như vậy a?!
"Mặt anh làm sao vậy?"

Tiểu cô nương thanh âm hữu khí vô lực, Bạc Nhất Cận lại đỏ hốc mắt, hắn gắt gao mà bắt lấy tay nàng, cuối cùng nước mắt liền như vậy mà chảy xuống dưới, "An An, em làm anh sợ muốn chết."

Tô Đường nhìn chằm chằm hắn nửa ngày, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, em không có việc gì."

Bạc Nhất Cận bắt lấy tay nàng, trong mắt không còn vô hồn, mà được vui sướng thay thế, thanh âm hắn khàn khàn, nước mắt cũng dừng lại không được, đáng thương cực kỳ.

"An An, về sau không cần như vậy, anh không cho phép, anh tình nguyện xảy ra chuyện."

Bạc Nhất Cận chật vật đáng thương như vậy, Tô Đường đâu có lúc nào gặp qua, lúc này liền mềm lòng, "Mặt sao lại thế này?"

Bạc Nhất Cận hơi đốn, ôn nhu nói: "Không có gì chuyện gì lớn, quá mấy ngày liền sẽ khỏi thôi, còn em thì sao, thân thể có chỗ nào không thoải mái hay không, anh đi tìm bác sĩ." Nói xong, hắn liền đứng lên.
Tô Đường bắt lấy tay hắn, không cho hắn rời đi, trầm mặc mà nhìn hắn.

Cuối cùng, vẫn là ba An tức giận, con gái vừa tỉnh tới cũng chưa liếc ông một cái nào, An ba ba trong lòng mệt mỏi a.

"Là ba đánh."

Tô Đường lúc trước liền nghĩ nhiệm vụ của chính mình, lúc này mới phát hiện ba ba An cũng ửng đỏ hốc mắt, mẹ An bên cạnh đôi mắt đều sưng lên.

"Ba ba."

An ba ba cả giận: "Hắn không bảo vệ con!"

Tô Đường cũng nóng nảy, bao che cho con nói: "Chính là ba ba, con lấy mạng bảo hộ anh ấy, ba lại đánh anh ấy, con sẽ đau lòng."

An ba ba càng chua, nói thẳng: "Con gái đã lớn rồi, không cần ba ba...... Không cần ba ba......"

Còn Bạc Nhất Cận, mặt mũi dù bị bầm dập mặt, lại cao hứng như nhị ngốc tử.

Đây là An Kiều của hắn, An Kiều coi hắn như mạng, thật tốt, rốt cuộc cũng có một ngày hắn cũng được người phủng ở trong lòng bàn tay.
"Đinh! Giá trị hắc hóa giảm xuống 70%, chỉ số hắc hóa hiện tại 20%."

___________________

( tấu chương xong )

Đã beta

Edit by AShu

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi