[QUYỂN 2][EDIT] MẠT THẾ TRỌNG SINH NỮ VƯƠNG: ĐẾ THIẾU, QUỲ XUỐNG!

Edit by Thanh tỷ

Chương 406: Người đàn ông của tôi

"Lâm Bình, anh nói chuyện phải chú ý một chút, chúng tôi phản bội căn cứ lúc nào? Nam thần vốn là một thành viên trong căn cứ, chúng tôi nói cho cậu ấy cũng không có sai." Sắc mặt Dương Tình Thiên lạnh xuống.

Lâm Bình hơi kinh ngạc, đáy mắt lập tức hiện lên tia khinh thường: "Các người nghĩ tôi ngốc à, tôi chưa từng nghe qua trong căn cứ có một người như thế, cậu ta làm sao có thể là người trong căn cứ."

Tần Nhất biếng nhác đứng thẳng dậy: "Anh quả thật có chút ngốc, tôi có nói qua mình không phải người của căn cứ thành phố Z sao? Người bên trong căn cứ nhiều như vậy, anh có khả năng đều biết hết ư? Thật khéo, có lẽ bản công tử chính là một trong số những người anh không quen biết kia."

Nghiêm túc mà nói thì Tần Nhất đúng là người của căn cứ thành phố Z, tuy lúc trước đám người Vân Hoán rời khỏi căn cứ, Căn cứ trưởng Lục Bác Ái quả thực đã gạch tên bọn họ ra khỏi danh sách thành viên của căn cứ Z. Nhưng về sau Vân Hoán thành lập căn cứ Đế Đô, thanh danh càng lúc càng lớn, Lục Bác Ái vì muốn níu kéo chút xíu quan hệ, lại khôi phục tên của bọn họ.

Mặt Lâm Bình đỏ lên, bị Tần Nhất dis đến không đáp trả lại được. Lâm Bình ở trong căn cứ xác thực không phải người nổi danh gì, những người trên cao tầng kia anh ta có nằm mơ cũng đều chưa từng gặp qua.

Vân Hoán thời thời khắc khắc luôn chú ý đến tiểu gia hỏa, thấy mặt cô lạnh xuống, lập tức tiến lên: "Thất Thất, sao vậy?"

Tần Nhất lắc đầu: "Không có gì." Xác thực không có gì, một chút chuyện nhỏ mà thôi, cô không muốn nói cho Vân Hoán, cũng không cần thiết. Cô không phải búp bê sữa, chuyện gì cũng đều muốn cáo trạng.

"A, đây không phải đội trưởng Vân Hoán sao?" Ấn tượng của Đặng Bảo Bình với Vân Hoán rất sâu. Người khác có lẽ không biết, nhưng cô ấy lại biết. Vị đội trưởng trước mắt chính là Đế thiếu tiếng tăm lừng lẫy, thế nhưng cô ấy vẫn muốn gọi anh là đội trưởng Vân Hoán hơn.

Mặc dù, anh có chút đáng sợ.

Tần Nhất kéo Vân Hoán tới, giới thiếu: "Ừ, người đàn ông của tôi."

Đặng Bảo Bình sững sờ, sau đó mới nhớ ra giới tính chân thực của Tần Nhất. Cô ấy vừa rồi quá đỗi vui mừng nên quên mất, nếu vậy thì cũng không còn gì kì lạ cả. Trước đó cô đã cảm thấy lòng ham muốn chiếm hữu của Vân Hoán đối với Tần Nhất rất mạnh, hơn nữa giữa bọn họ luôn tỏa ra bong bóng hồng, cái loại cảm giác này rất kỳ diệu. Lúc ấy cô chưa hiểu rõ, bây giờ thì đã thông suốt, là kiều diễm.

Hai con ngươi của Đặng Bảo Bình một giây sau liền sáng như sao, không hổ là nam thần công tử của cô, dễ dàng như vậy đã đem Đế thiếu băng lãnh vô tình, đạm mạc như nước bắt tới tay, cũng không biết là ai trên ai dưới.

Đặng Bảo Bình nở nụ cười bỉ ổi.

Tần Nhất bị Đặng Bảo Bình nhìn có chút không được tự nhiên, nha đầu này đang suy nghĩ gì, sao lại cười quỷ dị như thế.

Dương Tình Thiên ngược lại hơi sửng sốt, sau đó cười nói: "Chúc mừng." Chỉ là đáy mắt lại xẹt qua một tia ảm đạm.

Ấn tượng của Cốc Tiệp với Tần Nhất cũng cực kì sâu, cô thật ra rất thích Tần Nhất, chỉ là gương mặt đơ nên nhìn không ra. Giờ phút này cũng là mặt không thay đổi nói một câu "Chúc mừng."

Chỉ là, cô nhìn Dương Tình Thiên bên cạnh đang mỉm cười, trong lòng xẹt qua vài tia lo lắng.

Vân Hoán rất nhạy bén, sao có thể không nhìn ra tình cảm dưới đáy mắt Dương Tình Thiên. Đôi mắt đào hoa có chút lạnh, lập tức ôm lấy bả vai Tần Nhất, vẻ mặt nhu hòa, cưng chiều tràn ngập trong mắt: "Xin chào, tôi là người đàn ông của Thất Thất."

Tôi là người đàn ông của Thất Thất, với Thất Thất là người phụ nữ của tôi, ý nghĩa tuy giống nhau, nhưng biểu đạt tình cảm lại khác. Câu nói của Vân Hoán tỏ rõ, trong đoạn tình cảm này anh ở thế yếu, cũng là cho Tần Nhất tôn trọng lớn nhất.

Vân Hoán vừa dứt lời, ánh mắt Đặng Bảo Bình nhìn anh đã có sự thay đổi. Đế thiếu Vân Hoán, vậy mà có một ngày lại lộ ra vẻ mặt cưng chiều như thế, có một ngày sẽ thừa nhận mình ở thế yếu. Thế nhưng, anh như vậy, càng thêm có hương vị của con người.

Chương 407: Gặp lại Mộc Hiên Nhiên

Quả nhiên, Vân Hoán chú ý tới lời anh vừa nói ra, đáy mắt Dương Tình Thiên càng ảm đạm đi. Anh bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn Tần Nhất đang cười đến nhu hòa, ẩn ẩn có chút nghiến răng nghiến lợi.

Tiểu bại hoại, thật biết trêu hoa ghẹo nguyệt, mấu chốt nhất là bản thân cô còn không nhận ra.

Đặng Bảo Bình vui mừng thay Tần Nhất, cô ấy đã được nghe chuyện cũ của Tần Nhất trước đây, cảm thấy vô cùng đau lòng cho nam thần. Hiện tại nam thần tìm được hạnh phúc của chính mình, cô ấy cảm thấy rất vui vẻ.

Nhưng hết lần này tới lần khác, có người không chịu nhàn rỗi muốn ra mặt, giọng Lâm Bình có chút bén nhọn: "Hai người các ngươi vậy mà lại là loại quan hệ đó, thật sự là buồn nôn. Còn gọi cái gì Vân Hoán, thật cho mình là Đế thiếu sao?"

Có lẽ là bị Tần Nhất đâm trúng tâm tư, Lâm Bình hiện tại giống như con nhím, khắp nơi đều muốn giẫm Tần Nhất một cước.

Tần Nhất lạnh lùng nhìn Lâm Bình, mắt phượng híp lại: "Chẳng lẽ anh không biết câu nói họa từ miệng mà ra ư?"

Lâm Bình hừ lạnh: "Hừ, sao tôi có thể không biết."

Tần Nhất bỗng nhiên cười, ngũ quan xinh xắn tà mị, cánh môi đỏ tươi giống như bông hoa hồng là xinh đẹp nhất: "Nếu đã biết, vậy thì dễ làm rồi."

Lâm Bình còn chưa kịp hiểu ý của Tần Nhất, chỉ thấy lóe một cái, Tần Nhất đã phi nhanh tới, sau đó anh ta chỉ cảm thấy gương mặt đau xót, cả người ngã trên mặt đất, trong miệng tràn đầy mùi máu tươi.

Há miệng, một chiếc răng rơi xuống.

Tần Nhất xoay xoay cổ tay: "Hôm nay tâm tình tôi tốt, liền dạy cho anh biết hậu quả của họa từ miệng mà ra."

Tần Nhất chính là không nói lý lẽ như vậy, cô không quan tâm anh ta xem thường đồng tính hay như nào, nhưng nói cô và Vân Hoán, vậy cũng đừng trách cô không khách khí.

Lâm Bình phun ra một búng máu, đáy mắt có chút oán hận, nhưng càng nhiều hơn là sợ hãi. Không ai biết cảm thụ vừa rồi của anh ta, một quyền kia nhìn thì nhẹ nhàng, nhưng anh ta lại có thể cảm giác được uy lực vô cùng lớn. Anh ta biết, nếu không phải cô thu lực, anh ta bị cô đánh chết cũng là có khả năng.

Thanh Thanh đứng ở một bên ánh mắt lóe lên tia đáng tiếc, Lâm Bình ngày thường ở trước mặt mọi người diễu võ giương oai, bây giờ bị đánh một quyền liền sợ, đúng là vô dụng.

Đặng Bảo Bình mắt bắn ra tim hồng, wow, nam thần công tử nhà cô thật đẹp trai.

"Tiểu gia hỏa, sao cậu vẫn bạo lực như thế chứ." Một giọng nói vui vẻ vang lên, Tần Nhất nghe thấy khóe miệng hơi giật giật.

Cô lạnh nhạt trả lời: "Hóa ra vẫn chưa chết à."

"Tiểu gia hỏa vô tình vô nghĩa, chúng ta là bạn bè, vậy mà cậu lại muốn tôi chết." Trong thanh âm mang theo một chút nhỏ ai oán, sau đó một bóng người từ trên cây nhảy xuống.

Mặt nạ tinh xảo che đi ngũ quan, thế nhưng mắt phượng lộ ra ngoài lại phong tình vạn chủng, môi mỏng phấn nộn kéo ra ý cười, là Mộc Hiên Nhiên.

Tần Nhất liếc nhìn Mộc Hiên Nhiên, còn không phải con hàng này dẫn cô đi loạn vào huyệt động toàn bán thú nhân hình trùng, thì làm sao cô có thể bị nhiều bán thú nhân như vậy truy đuổi? Nếu không phải sau đó Vân Hoán tới kịp mang cô đi, sợ là đã bị người ta bắt lại rồi.

Nghĩ đến chuyện này, Tần Nhất lại nghĩ tới thuốc ức chế dị năng, cô vẫn chưa biết có phải cậu ta giở trò quỷ hay không, dù sao từ đáy lòng cô vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng cậu ta.

"Chậc chậc chậc, thật vô tình, nhớ ngày đó cậu đối xử với tôi như vậy, hiện tại đều quên hết rồi ư?" Mộc Hiên Nhiên ai oán nhìn Tần Nhất, dường như đang chỉ trích cô là kẻ phụ tình.

Khuôn mặt tuấn tú của Vân Hoán trầm xuống, anh đi đến trước mặt Tần Nhất, tự nhiên ôm lấy vai cô: "Thất Thất, vị này là?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi