[QUYỂN 2][EDIT] MẠT THẾ TRỌNG SINH NỮ VƯƠNG: ĐẾ THIẾU, QUỲ XUỐNG!

Edit by Thanh tỷ

Chương 418: Biến cố lại xảy ra

Tâm cảnh có biến hóa, khí thế cả người Tần Nhất trong nháy mắt không giống với lúc trước. Cô tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, đặc trưng riêng thuộc về phái nữ lộ ra, ngũ quan nhu hòa đi, đẹp chấn động lòng người.

Làn da trắng hơn tuyết, mắt phượng trong suốt xinh đẹp, khí chất lãnh diễm cao quý, khiến cho người ta bị chấn nhiếp, cảm thấy tự ti mặc cảm, không dám khinh nhờn.

Một thân nam trang càng làm cho cô tăng thêm mấy phần khí khái anh hùng, cô không thể nghi ngờ chính là một vị nữ vương cao cao tại thượng đang quan sát chúng sinh.

Yêu mị mà lãnh diễm, một khi Tần Nhất ra ngoài, vẻ đẹp của cô sợ rằng sẽ khiến cho tất cả đàn ông đều điên cuồng.

Bên trong đôi mắt đào hoa thâm thúy của Vân Hoán là yêu thương nồng đậm, dáng vẻ như vậy của tiểu gia hỏa là thứ đẹp nhất anh từng thấy, khiến anh muốn thần phục dưới chân cô, đem tất cả bảo vật quý giá trên đời này đến trước mặt cô, chỉ vì muốn được nhìn thấy nụ cười của cô.

Cảm thấy kinh diễm sâu sắc không chỉ có Vân Hoán, người có mặt ở chỗ này đều bị hình bóng trước mặt chinh phục. Vẻ đẹp của Tần Nhất không giống như kiểu trương dương bức người của Phượng Khuynh Ca, mà là kinh diễm ngay từ ánh mắt đầu tiên, là loại về sau càng nhìn càng đẹp.

Trong mắt phượng của Tần Hàn Vũ là sự tự hào, thế nhưng khóe miệng lập tức lại hiện lên một nụ cười khổ. Bảo Bảo của anh kinh diễm chói mắt là như thế, thế nhưng lại trễ nhiều năm như vậy...

Mộc Hiên Nhiên còn đang đắm chìm bên trong sự thật Tần Nhất bỗng nhiên biến thành nữ sinh, anh ta không nghĩ tới, tiểu gia hỏa mà ngay từ đầu mình nhìn trúng lại là nữ sinh. Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Tần Nhất, trong lòng Mộc Hiên Nhiên run lên một hồi, nhẹ nhàng vỗ về trái tim, luôn cảm giác có thứ gì đó muốn phá đất mà lên.

Tần Nhất không để ý đến suy nghĩ của đám người Vân Hoán, cô sáng rực bức người nhìn thẳng vào Vương Tán Đình, người phụ nữ từng là mẹ trên danh nghĩa mười sáu năm của cô: "Vương Tán Đình, tôi không quan tâm bà sống lại như thế nào, rất xin lỗi, bây giờ bà sẽ lại phải chết một lần nữa."

Tần Nhất ngưng tụ ra băng tiễn, khóe miệng nhếch lên nụ cười tàn nhẫn, cánh môi đỏ tươi khẽ mở, hơi thở như lan: "Bà đã chuẩn bị tốt để xuống mười tám tầng Địa Ngục chưa?"

Bàn tay trắng nõn vung ra, băng tiễn màu băng lam xinh đẹp trong tiếng thét chói tai thẳng tắp đâm vào trái tim của Vương Tán Đình. Vương Tán Đình trợn to mắt, liều mạng giãy dụa, thế nhưng cũng không thay đổi được chuyện gì.

Giữa không trung đột nhiên có một đóa hoa màu vàng nổ tung, bột phấn màu vàng bên trong nó văng tung tóe ra. Con ngươi của Vân Hoán co lại, bổ nhào về phía Tần Nhất, ôm chặt cô vào trong ngực, bột phấn màu vàng toàn bộ đều rơi trên người anh.

Mọi chuyện phát sinh quá đột nhiên, ai cũng không biết đóa hoa đó từ đâu tới, tại sao lại đột nhiên bị nổ tung. Nhưng khi Tần Nhất đứng dậy lại phát hiện Vương Tán Đình đã không thấy đâu, trên mặt đất chỉ còn lưu lại một vũng máu.

Tần Nhất mấp máy cánh môi, trong mắt phượng hiện lên sự lo lắng: "Vân Hoán, anh có sao không?"

Cô được anh che chở ở dưới thân, hoàn toàn không dính chút bột phấn nào, nhưng toàn bộ phần lưng của anh lại dính đầy bột phấn. Cô vừa định nhìn xem thứ này là gì, Vân Hoán đã vội tránh đi.

"Thất Thất, em cách anh xa một chút, bột phấn này cũng không biết có độc hay không, em tốt nhất đừng chạm vào anh."

Ngoại trừ Tần Nhất, những người khác hoặc nhiều hoặc ít đều dính phải một chút. Tần Nhất không biết nó có độc hay không, nhưng cô nhớ trước khi rời đi, Khuynh Ca đã cho cô mấy bình Giải Độc Hoàn.

Tần Nhất đang định tìm mấy bình Giải Độc Hoàn, đột nhiên có giọng nói trẻ con vang lên bên tai: "Chủ nhân, thứ này không có độc, người yên tâm."

Tần Nhất sững sờ, thanh âm này không phải của tiểu Linh Hồ, cũng không phải của Tịch, Tiểu Lam thì còn đang mê man, như vậy chỉ có...

"Tiểu Mai hoa, là em sao?"

Chương 418: Anh sẽ luôn ở bên em

Thanh âm của tiểu Mai hoa lại vang lên: "Vâng, chủ nhân, là ta."

Trong giọng nói của tiểu Mai hoa xen lẫn cả sự vui vẻ, có lẽ là do lâu lâu không nhìn thấy Tần Nhất. Tuy nhân loại này từng hố nó, nhưng nếu như không phải cô, nó cũng sẽ không nhanh như vậy đã có linh trí.

Cho nên, nó vẫn rất chân chó coi Tần Nhất như chủ nhân của mình.

"Em nói bột phấn vàng vàng này không có độc?" Trong lòng Tần Nhất vui vẻ, bởi vì tiểu Mai hoa đã tỉnh lại.

"Vâng, không có độc, tiểu Mai hoa cảm nhận được." Tiểu Mai hoa là thực vật biến dị, nó đối với tự nhiên có cảm ứng bẩm sinh.

Nghe tiểu Mai hoa xác nhận không có độc, trong lòng Tần Nhất thở phào một hơi, cô nhìn Vân Hoán nói: "Thứ này không có độc, mọi người rửa sạch một chút là được."

Đợi nhóm người Vân Hoán xử lý xong đã là giữa trưa, tóc trên trán Vân Hoán có hơi ẩm ướt, nhìn vô cùng cấm dục chọc người. Nếu là trước đó, có khả năng anh sẽ trêu chọc tiểu gia hỏa của anh một chút, nhưng bây giờ anh biết tâm trạng của Tần Nhất không tốt lắm.

Vân Hoán nhẹ nhàng ôm lấy Tần Nhất: "Thất Thất, không có chuyện gì."

Giữa đầu lông mày Tần Nhất mang theo cảm xúc hờ hững, cô đã đặt được Vương Tán Đình xuống rồi. Trước đây, trừ bỏ hận ý với Vương Tán Đình, cô vẫn còn mấy phần tình nghĩa. Dù sao bà ta cũng từng là mẹ của cô trong mười sáu năm, nhưng bây giờ, cô đối bà ta chỉ còn lại hận ý.

"Em không sao, em chỉ đang nghĩ là ai cứu bà ta, bà ta thật sự là Vương Tán Đình? Bà ta vì sao lại sống lại?" Tần Nhất đối diện với đôi mắt đào hoa của Vân Hoán: "Vân Hoán, em cảm thấy bản thân đang tiến vào một vòng xoáy khổng lồ, có người ở sau lưng thao túng hết thảy."

Thế nhưng, là ai? Là ai trăm phương ngàn kế muốn đối phó cô?

Bàn tay to của Vân Hoán xoa nhẹ lên mặt Tần Nhất, tay của anh trắng nõn hữu lực, mang theo nhiệt độ ấm áp, khiến Tần Nhất an tâm: "Đừng lo lắng, anh sẽ luôn ở bên cạnh em."

Chân trời góc biển, anh đều sẽ ở bên cạnh em.

Tần Nhất nhịn không được cọ cọ má vào lòng bàn tay ấm áp của Vân Hoán: "Vâng."

Một bên khác, Vương Tán Đình có chút mờ mịt ngồi dậy, vị trí chỗ trái tim của bà ta ẩn ẩn đau, bà ta chợt nhớ ra là tiểu tiện nhân Tần Nhất kia sử dụng yêu thuật muốn hại bà ta, vậy tại sao bà ta chưa chết?

"Tỉnh rồi?" Có người lên tiếng.

Vương Tán Đình giật mình, lập tức ngẩng đầu lên nhìn, người nọ đứng ngược sáng, bà ta không thể thấy rõ mặt mũi đối phương, chỉ biết là một người đàn ông cao lớn: "Cậu là ai?"

Bởi vì biết được tin tức Tần Kiều Kiều đã chết, thanh âm của Vương Tán Đình hơi có chút khàn khàn, thậm chí có chút mờ mịt. Bà ta không biết lý do mình còn sống. Trước kia là vì Tần Miễn, bà ta yêu ông như vậy, thế nhưng ông lại lựa chọn tiện nhân Tôn Chỉ Lan. Về sau là vì Tần Kiều Kiều, nhưng bây giờ con gái của bà ta đã chết.

Người nọ lại lên tiếng, bên người là một gốc Mạn Đà La màu đỏ, yêu diễm nở rộ. Nó giống như có linh tính, đóa hoa xinh đẹp cọ cọ tay người nọ.

Người nọ nhẹ nhàng vỗ vỗ đóa hoa: "Bà không cần biết tôi là ai, bà chỉ cần biết tôi có thể giúp bà báo thù là được. Con gái của bà chết rồi, chẳng lẽ bà không muốn báo thù?"

"Con gái của bà chết rồi, thế nhưng con gái của người bà ghét lại đang sống rất tốt, còn trổ mã duyên dáng yêu kiều, là người được tất cả mọi người yêu thích, cưng chiều trong lòng bàn tay. Mà con gái của bà lại bị mọi người quên lãng, thậm chí khi nhắc tới còn có vẻ mặt chán ghét."

Giọng nói của người nọ rất êm tai, nhưng lời nói ra từng chữ lại lạnh thấu xương.

Vương Tán Đình hoảng hốt, bà ta không muốn thế, con gái bà ta đã không còn, con gái của tiện nhân kia dựa vào cái gì mà có thể sống tốt, bà ta muốn nó cũng phải xuống Địa ngục.

"Tôi, có thể giúp bà." Thanh âm mê hoặc lòng người vang lên.

Vương Tán Đình không chút do dự nhảy vào vực sâu: "Giúp tôi, cho dù thứ cậu muốn là cái mạng này."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi