[QUYỂN 2][EDIT] MẠT THẾ TRỌNG SINH NỮ VƯƠNG: ĐẾ THIẾU, QUỲ XUỐNG!

Edit by Thanh tỷ

Chương 434: Không giống

"Thất Thất, đừng nên tạo áp lực quá lớn cho bản thân." Đôi mắt đào hoa của Vân Hoán nhìn thẳng Tần Nhất, lạnh lùng trên gương mặt tuấn mỹ vô song nhu hòa đi mấy phần.

Tiểu gia hỏa đặt cho mình áp lực quá lớn, như vậy rất không tốt.

Tần Nhất hít một hơi thật sâu, đè xuống những xao động dưới đáy lòng: "Anh nói đúng, là em quá nóng vội."

Đề cao dị năng không phải chuyện một sớm một chiều, cô có gấp cũng không được, bằng không cuối cùng ngược lại sẽ gặp phải bình cảnh, trì trệ không tiến.

Tần Nhất ôm lấy Vân Hoán, hai tay đặt ở trên eo hẹp của anh. Vân Hoán cũng nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, nơi chóp mũi là mùi thơm mát đặc hữu trên người thiếu nữ.

Bốn phía một mảnh hỗn độn, thế nhưng Vân Hoán và Tần Nhất cứ như vậy lẳng lặng ôm lấy nhau, đẹp giống như một bức họa.

Thế nhưng rơi vào trong mắt Mộc Hiên Nhiên, lại vô cùng chói mắt.

Môi mỏng trắng nhợt mím chặt, đuôi mắt hơi giương lên cho thấy rõ tâm tình không tốt của anh ta giờ khắc này.

Trái tim trong ngực đang đập, thế nhưng anh ta lại cảm thấy lòng mình đau nhức, giống như bị kim đâm, không kịch liệt nhưng khó mà xem nhẹ nó.

Mộc Hiên Nhiên dù có trì độn cũng phát hiện ra anh ta đối với tiểu gia hỏa có duyên gặp qua một lần kia đã động tâm.

Thế nhưng, bên cạnh cô giờ phút này lại là người khác.

Mộc Hiên Nhiên đột nhiên có chút hối hận, tại sao người gặp được Tần Nhất đầu tiên không phải anh ta?

Tuy anh ta trời sinh tính tình phóng túng tùy ý, nhưng lại không làm được chuyện đoạt phụ nữ của người khác.

Mộc Hiên Nhiên quay đầu đi, không muốn tiếp tục nhìn hai người ôm lấy nhau ngọt ngào. Trên chiếc áo màu đỏ Mộc Hiên Nhiên đang mặc dính đầy tro bụi bùn đất, trên cánh tay còn có vết thương hẹp dài.

Cô đơn rời đi, mang theo đau lòng cùng khổ sở. Không có duyên với anh ta, anh ta còn có thể làm gì đây? Chỉ là, đây là người đầu tiên anh ta thích, anh ta thật sự có thể quên đi ư?

Sau khi Mộc Hiên Nhiên rời đi, Vân Hoán bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đào hoa hẹp dài híp lại, phương hướng anh đang nhìn chính là nơi Mộc Hiên Nhiên vừa rời đi.

Anh tuyệt đối sẽ không nhường, Thất Thất là của anh, ai cũng không thể cướp cô đi từ trong tay anh, ai cũng không thể!

Kinh Đô, tiến sĩ Lâm lắc lắc ly rượu vang đỏ trong tay, chất lỏng đỏ tươi giống như là màu sắc dụ hoặc người nhất.

Tiến sĩ Lâm ưu nhã uống một ngụm, cánh môi nhẹ nhàng chạm vào chất lỏng màu đỏ giống như máu, khiến cho khuôn mặt trắng nõn tràn đầy hơi thở thư sinh của anh ta càng thêm mấy phần xinh đẹp.

Cửa mở ra, có người bước vào.

"Thế nào rồi?" Tiến sĩ Lâm không nhìn người tới, mà lại nhấp thêm một ngụm rượu vang đỏ.

"Tiến sĩ, số bảy và số tám đều đã chết." A Sâm cung kính bẩm báo.

"Ồ?" Tiến sĩ Lâm tựa hồ có chút hứng thú, đặt ly rượu trong tay xuống: "Đều đã chết à, là cô ta sao?"

"Vâng tiến sĩ, một mình cô ta xử lý cả số bảy và số tám."

"A, không hổ là vật thí nghiệm ta nhìn trúng." Đáy mắt tiến sĩ Lâm lóe lên từng tia sáng nhàn nhạt.

Đáy lòng A Sâm chợt phát lạnh, anh ta biết tiến sĩ Lâm là một tên biếи ŧɦái. Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện tiến sĩ Lâm coi thường ngươi, chứ đừng nên để tiến sĩ Lâm cảm thấy hứng thú với ngươi. Vì người bị tiến sĩ Lâm nhìn trúng, kết quả...một lời khó nói hết.

"Đúng rồi tiến sĩ, Hiên thiếu gia dường như đối với cô ta có chỗ không giống." A Sâm chần chừ một lát, rốt cuộc vẫn nói chuyện mình phát hiện ra cho tiến sĩ Lâm.

"Choang" một tiếng, ly rượu đỏ rơi xuống đất, trong nháy mắt nát thành mảnh nhỏ, vương vãi đầy đất.

Đáy mắt tiến sĩ Lâm lộ ra tia sáng lạnh, khuôn mặt tuấn tú nho nhã có chút vặn vẹo: "Cậu nói cái gì?"

Toàn bộ uy áp của đẳng cấp cao đè lên người A Sâm, A Sâm lập tức không chịu nổi quỵ gối quỳ xuống, đầu đầy mồ hôi.

"Tiến, tiến sĩ, tha mạng." A Sâm gian nan nói.

Ngay lúc A Sâm cho rằng mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, toàn bộ uy áp trên người đều biến mất.

Chương 435: Bẻ gãy cánh

Tiến sĩ Lâm đứng lên, quần tây vừa vặn ôm lấy đôi chân thon dài thẳng tắp của anh ta: "Hiên Nhiên, thật sự thích cô ta?"

A Sâm giờ phút này vô cùng hối hận, anh ta biết tâm tư của tiến sĩ Lâm đối với Hiên thiếu gia gần như là ham muốn chiếm hữu biếи ŧɦái điên cuồng, anh ta đáng lẽ không nên nói ra.

Nhưng giờ phút này, anh ta đã không có bất kỳ đường lui nào: "Vâng, vâng, tiến sĩ."

"Cút, cút!" Tiến sĩ Lâm bỗng nhiên hét ầm lên, giống như dã thú rơi vào tuyệt cảnh. Đồng thời, phần ống tay áo của tiến sĩ Lâm bỗng nhiên nứt vỡ, lộ ra cánh tay với rất nhiều vảy màu đen bên trên.

Hai ngón tay thon dài cũng điên cuồng mọc dài ra, đồng tử tròn đen nhánh dưới kính mắt biến thành đồng tử thẳng màu nâu nhạt, giống như là dã thú vậy.

A Sâm nhìn thấy bộ dạng này của tiến sĩ Lâm, cả người vừa lăn vừa bò chạy ra ngoài. Thế nhưng anh ta cũng không dám đi xa, chỉ lẳng lặng chờ ở cửa ra vào.

Trong phòng truyền đến từng trận dã thú phẫn nộ kêu gào, giống như là giống đực bị bạn đời của mình phản bội, phẫn nộ tuyệt vọng, muốn xé nát hết thảy.

Uy áp của đẳng cấp cao khiến cho A Sâm không tự chủ được quỳ xuống, vùi đầu xuống dưới, tuyệt đối thần phục.

Không biết qua bao lâu, động tĩnh bên trong ngừng lại, thanh âm băng lãnh của tiến sĩ Lâm vang lên: "A Sâm, tiến vào."

A Sâm ngay cả mồ hôi trên trán cũng không dám xoa, vội vàng tiến vào.

Cánh tay đã khôi phục nguyên dạng, thế nhưng đôi đồng tử thẳng giống như dã thú kia vẫn còn. Mái tóc đen của tiến sĩ Lâm bỗng nhiên dài tới giữa eo, hơn nữa còn đổi sang màu nâu nhạt giống với màu của đồng tử.

Tiến sĩ Lâm như vậy thiếu đi mấy phần dáng vẻ thư sinh, nhiều hơn mấy phần cuồng dã.

"Cậu, đi gọi Hiên Nhiên trở về." Tiến sĩ Lâm từ trên cao nhìn xuống A Sâm, khí thế vô cùng bức người.

A Sâm cung kính gật đầu, đang chuẩn bị ra ngoài, lại nghe được tiến sĩ Lâm nói.

"Thôi, ta và cậu cùng đi."

Bước chân A Sâm dừng lại, khẽ thở dài một tiếng trong lòng. Xem ra tiến sĩ thật sự tức giận rồi, Hiên Nhiên thiếu gia sợ là lần này trốn không thoát.

Con ngươi Tiến sĩ Lâm đảo vòng, đầu lưỡi đỏ thắm vươn ra liếm liếm cánh môi, bên trong đồng tử dựng thẳng là ý cười tàn nhẫn.

Nếu đã không ngoan như thế, vậy thì ta có thể bẻ gãy cánh của em, để em chỉ có thể ở bên một mình anh.

Về phần thiếu nữ kia, bàn gỗ thượng hạng trong nháy mắt vỡ vụn, cô ta chết rồi, ta ngược lại muốn xem xem em còn thích cô ta như thế nào.

Tần Nhất không biết, tiến sĩ Lâm từ cảm thấy hứng thú với cô đã biến thành sát ý, giờ phút này, cô đang phải đối mặt với một nguy cơ khác.

Chuyện là như thế này, khi Tần Nhất và Vân Hoán đang chuẩn bị quay lại đi tìm nhóm người Tần Hàn Vũ, Tần Nhất chợt phát hiện không gian Hỗn Nguyên rung chuyển.

Tiểu Mai hoa nói cho cô biết Tiểu Lam muốn tỉnh lại.

Tần Nhất đầu tiên tràn đầy vui mừng, nhưng sau đó lại lo lắng không thôi. Tiểu Lam tỉnh lại, điều này đại biểu cho nó sắp phải tiến hành độ kiếp.

Tần Nhất từ chỗ Phượng Khuynh Ca biết được, khi Phượng Hoàng nhất tộc độ kiếp cần phải chịu chín đạo Thiên Lôi. Thiên Lôi tôi thể (tôi luyện cơ thể), nếu chịu đựng qua được thì có thể tiến vào thời kì trưởng thành, nếu không chịu được, chỉ một chữ, chết.

Phượng Hoàng màu băng lam từ trên người cô bay ra ngoài, cùng lúc đó, ấn ký Phượng Hoàng màu đỏ trên trán Tần Nhất cũng hiện ra.

Tần Nhất không kịp giải thích với Vân Hoán, trong mắt của cô bây giờ đều là hình ảnh Tiểu Lam đang bay lên bầu trời cao.

Cũng may Vân Hoán không hỏi, tuy trong lòng anh có chút chấn kinh, nhưng tất cả đều chôn ở trong lòng, không hỏi ra miệng.

Tiểu gia hỏa có bí mật riêng của mình, anh sẽ không ép cô phải nói ra hết mọi thứ. Nhưng nếu như anh đoán không nhầm, Phượng Hoàng trên trời chính là viên tròn tròn màu lam lúc trước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi