[QUYỂN 2][EDIT] MẠT THẾ TRỌNG SINH NỮ VƯƠNG: ĐẾ THIẾU, QUỲ XUỐNG!

Edit by Thanh tỷ

Chương 444: Gặp mặt

Tôn Chỉ Lan nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng búp bê vải, vô cùng thân mật gọi tên Nhất Nhất.

Tần Nhất có chút hoảng hốt, có vài ký ức giống như xuyên việt, từ nơi xa truyền về, bỗng nhiên hiện lên ở trước mắt cô.

Đời trước, sau khi thân thế của cô được hé lộ, Tôn Chỉ Lan không tiếp thu được sự thật cô đã chết, tinh thần trở nên rối loạn, so với hiện tại cũng không khác mấy, một mình ôm búp bê vải ngồi ở cửa, không ngừng gọi tên cô.

Chỉ là khi đó Tôn Chỉ Lan già hơn hiện tại nhiều, tóc đã hoa râm.

"Bà ấy..." Tần Nhất liếm liếm cánh môi hơi khô, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Hai bóng dáng của Tôn Chỉ Lan hợp vào nhau vừa khít, cho dù cô trọng sinh trở về, thay đổi rất nhiều chuyện, thế nhưng bánh răng lịch sử vẫn thong thả mà kiên định chuyển động.

"Từ khi em lâm vào ngủ say, thần trí của mẹ có hơi rối loạn, thường xuyên một mình ôm búp bê vải, coi đó là em." Tần Hàn Vũ dừng một chút, mắt phượng cụp xuống, bên trong là sự đắng chát.

Anh không muốn nói chữ "chết", cũng sẽ không nói. Trong tiềm thức, chữ "chết" đồng nghĩa với việc Bảo Bảo không thể tỉnh lại, cô chỉ là ngủ thiếp đi, giống như là người đẹp ngủ trong rừng vậy.

"Cha, con đã trở về." Tần Hàn Vũ lắc đầu, Bảo Bảo không có việc gì, đây đã là chuyện tốt nhất rồi. Với lại, bây giờ một nhà bọn họ được đoàn tụ, những chuyện không vui kia không cần nghĩ lại.

Tần Miễn nghe thấy giọng nói của con trai cả, quay đầu lại nhìn, người đầu tiên ông nhìn thấy là thiếu nữ với bộ váy dài màu lam, mặt mày tinh xảo, mắt phượng độc nhất vô nhị, làn da dưới ánh mặt trời sáng long lanh, giống như tiên tử từ trên trời giáng xuống.

"Choang" một tiếng, bát cháo trên tay Tần Miễn rơi xuống đất, ánh mắt ông tham lam nhìn theo thiếu nữ trước mắt, thế nhưng chân lại hoàn toàn không nhấc bước được.

Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, đã từng khí phách làm mưa làm gió một thời, Tần thiếu mà toàn bộ Kinh Đô không người dám bất kính, giờ phút này, mắt phượng lại có chút ướŧ áŧ, một bước cũng không dám bước tới, ngay cả tiếng hô hấp cũng nhẹ đi, như sợ kinh hãi đến tiên tử trước mắt, sợ cô rời đi.

"Cha, có chuyện gì vậy, thứ gì vừa vỡ à?" Tần Hàn Mạt nghe được tiếng vang, từ trong phòng khách đi ra. Tuy thân hình thanh niên hai mươi ba tuổi có phần hơi gầy yếu, nhưng mắt phượng nhiệt liệt, tuấn lãng như ánh mặt trời.

Thế nhưng, trên má phải của anh ta lại có một vết thương thật dài, dữ tợn đáng sợ, phá hủy gương mặt đẹp trai vốn có, khiến nó trở nên rất dọa người.

Tần Hàn Mạt đi tới thì thấy Tần Miễn ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, anh ta theo tầm mắt của cha nhìn qua, thoáng cái cũng không thể dời mắt đi nổi.

Là Tần Nhất, là Bảo Bảo, em gái của anh ta đã trở về!

Trong mắt Tần Hàn Mạt bắn ra lửa nhiệt nóng rực, năm năm qua, mỗi ngày anh ta đều sống trong nỗi thống khổ. Anh ta chỉ lớn hơn Tần Nhất hai tuổi, thế nhưng anh ta thật lòng yêu thương em gái mình.

Song, khi chân tướng tàn nhẫn được bày ở trước mặt, Tần Hàn Mạt so với ai khác đều đau đớn hơn. Anh ta vô cùng yêu thương em gái mình, cũng đã thề cả đời sẽ bảo vệ cô. Nhưng đến một ngày, đột nhiên biết được em gái mình thương yêu mười mấy năm qua là giả, mà em gái ruột thịt của anh ta, lại bị bọn họ vô tình tổn thương.

Mấy người đều không ai lên tiếng, Tần Nhất là vì từ trước tới nay chưa từng cùng những người được gọi là "người nhà" này chung đụng, không biết làm thế nào. Mà Tần Hàn Mạt và Tần Miễn là không dám mở miệng, sợ quấy nhiễu đến thiếu nữ váy lam trước mắt, sợ cô lại một lần nữa biến mất.

Người đầu tiên phá vỡ cục diện bế tắc là Tôn Chỉ Lan.

Lúc bà nhìn thấy Tần Nhất, đôi mắt đẹp bắn ra vô hạn hào quang, búp bê vải trong tay cũng không cần, trực tiếp nhào tới ôm lấy Tần Nhất.

Hương thơm nhàn nhạt cùng nhiệt độ ấm áp truyền tới, thế nhưng cơ thể Tần Nhất lại có chút cứng ngắc.

Tôn Chỉ Lan ngược lại rất vui mừng, bà ôm chặt lấy Tần Nhất, trong miệng lẩm bẩm: "Bảo Bảo, Bảo Bảo của mẹ, con đã trở về rồi."

Chương 445: Bị Vân Hoán ăn

Đôi mắt đẹp của Tôn Chỉ Lan sáng lấp lánh, trên môi là nụ cười vui vẻ, bà ôm Tần Nhất trong lòng, khẽ cọ cọ: "Bảo Bảo, hì hì, Bảo Bảo của mẹ."

Cơ thể Tần Nhất cứng ngắc, hoàn toàn không dám động đậy. Ngoại trừ Vân Hoán, cô trước giờ chưa từng để người ta ôm như vậy, lại càng không cần phải nói người này còn là mẹ ruột trên danh nghĩa của cô.

Tần Miễn nhìn ra Tần Nhất có chút quẫn bách, ông đi lên phía trước, ôn nhu dỗ dành Tôn Chỉ Lan: "Chỉ Lan, Bảo Bảo hơi mệt, chúng ta để con bé vào nhà nghỉ ngơi đã, được không?"

Tôn Chỉ Lan có chút xoắn xuýt nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, bà buông lỏng Tần Nhất ra, nhưng vẫn ôm chặt lấy cánh tay Tần Nhất, sợ cô sẽ biến mất.

"Bảo Bảo, cùng mẹ về nhà, mẹ làm đồ ăn ngon cho con."

Tần Nhất không nói một lời, nhưng cũng không từ chối Tôn Chỉ Lan, dù sao ý định đến Tần gia lần này của cô là muốn nói rõ mọi chuyện với bọn họ.

Tôn Chỉ Lan dẫn Tần Nhất đi ở phía trước, Tần Miễn nhìn vợ yêu líu ra líu ríu, rạng rỡ giống như hồi trẻ, lại nhìn thiếu nữ thanh lãnh cao quý một thân váy lam, cử động có chút cứng ngắc không biết phải làm sao, trong lòng bỗng nhiên mềm mại mấy phần.

Đây là vợ và con gái của ông, là nơi mềm mại nhất trong lòng ông.

Không chỉ Tần Miễn có tâm trạng như vậy, mà Tần Hàn Vũ và Tần Hàn Mạt cũng có.

Năm năm qua, bọn họ sống qua ngày đều cảm thấy không dễ chịu. Nếu không phải muốn chăm sóc Tôn Chỉ Lan, nếu không phải còn có tia hy vọng, bọn họ có lẽ thật sự không thể chịu đựng nổi.

May mắn, cuối cùng bọn họ cũng chờ đến ngày này, chờ đến khoảnh khắc một nhà bọn họ có thể đoàn tụ.

Tần Nhất ở nơi nào, Vân Hoán tự nhiên sẽ ở nơi đó, cho nên anh vô cùng tự giác đi theo sau Tần Nhất cùng tiến vào Tần gia. Lúc này, Tần Miễn mới chú ý tới trong ngực anh còn có một bé con thơm mùi sữa đang ngủ ngon lành.

Nửa bên mặt bé con lộ ra ngoài, lờ mờ có thể nhìn thấy bóng dáng của Tần Nhất và Vân Hoán. Tần Miễn sững sờ, lập tức nhìn về phía Tần Hàn Vũ.

Tần Hàn Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, nói thật, anh cũng không biết đứa bé từ đâu xuất hiện. Nói không phải con của Bảo Bảo và Vân Hoán, gương mặt kia lại cực kỳ giống hai người, còn nói là con của họ, thì tuổi lại không khớp.

Cho nên, Tần Hàn Vũ lựa chọn im lặng.

Nào ngờ, trong mắt Tần Miễn và Tần Hàn Mạt, sự im lặng của Tần Hàn Vũ chính là lời khẳng định, đứa bé kia con của Tần Nhất và Vân Hoán.

Người Tần gia vô cùng bao che khuyết điểm, đặc biệt là khi đặt trên người phái nữ. Cho nên giờ phút này, ba gương mặt tuấn tú tương tự nhau đều đang nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm người đàn ông cấm dục cao quý đằng trước.

Mẹ nó, Bảo Bảo nhà bọn họ mới hai mươi mốt tuổi, còn nhỏ như vậy mà đã bị Vân Hoán ăn vào bụng, chú có thể nhịn, nhưng thím không thể nhẫn.

Tần Nhất bị Tôn Chỉ Lan lôi kéo vào nhà, bên trong biệt thự sạch sẽ gọn gàng, không phải loại thiết kế trang hoàng lộng lẫy, mà là theo phong cách nhẹ nhàng ấm áp.

Tôn Chỉ Lan bảo Tần Nhất ngồi xuống, sau đó bà chống cằm nâng mặt, cười tủm tỉm nhìn Tần Nhất. Hai người không nói chuyện, cứ như vậy nhìn chằm chằm nhau, phảng phất muốn nhìn đến thiên hoang địa lão.

Dù là Tần Nhất lạnh nhạt cũng có chút không được tự nhiên, cô không có bao nhiêu kinh nghiệm ở chung với Tôn Chỉ Lan. Khi còn bé, mỗi lần đến Tần gia, bầu không khí của một nhà năm người Tần gia luôn luôn rất ấm áp hạnh phúc, cái loại cảm giác đó cô hoàn toàn không thể chen lọt vào.

Trong trí nhớ, Tôn Chỉ Lan ôn nhu như nước, bà lúc nào cũng làm đồ ăn ngon cho ba anh em Tần Hàn Vũ. Khi đó, Tần Hàn Vũ đang ở độ tuổi thiếu niên mới lớn, tính tình có chút phản nghịch, tuy không thích đồ ăn ngọt nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn hết phần của mình.

Tần Hàn Mạt từ nhỏ đã nghịch ngợm, mặc dù lớn hơn Tần Kiều Kiều hai tuổi, nhưng so với Tần Kiều Kiều còn muốn nghịch ngợm hơn. Chỉ là hỗn thế tiểu Ma Vương thích nghịch này, ở trước mặt Tôn Chỉ Lan lại vô cùng ngoan ngoãn như một chú cún nhỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi