[QUYỂN 2][EDIT] MẠT THẾ TRỌNG SINH NỮ VƯƠNG: ĐẾ THIẾU, QUỲ XUỐNG!

Edit by Thanh tỷ

Chương 468: Tôi rất không vui

Như vậy, người đàn ông kia, là người thật.

Tần Nhất không trả lời vấn đề của Dương Tử Nguyệt, cô đưa chiếc quần bị cởi ra ném ở cuối giường cho cô ấy, giọng nói thanh lãnh mang theo từng tia mị hoặc: "Cô mặc quần áo vào trước đi."

Mặt Dương Tử Nguyệt đỏ lên, đột nhiên nhớ tới quần của mình bị Lục Nguyên Thịnh cởi ra, hiện tại còn đang để trần.

Lúng túng mặc lại quần áo, Dương Tử Nguyệt cắn răng, ánh mắt quật cường nhìn Tần Nhất: "Các người, có phải đã sớm ở chỗ này rồi, đúng không?"

Nếu thật như vậy, tình cảnh lúc trước của cô, bọn họ đều chứng kiến toàn bộ.

Tần Nhất nhìn cô gái trẻ trước mắt, gương mặt thanh tú, khí chất nho nhã, thuộc loại rất dễ nhìn, thế nhưng Tần Nhất ở trong mắt của cô ấy thấy được oán trách.

"Phải thì thế nào, tôi với cô chẳng có quan hệ gì, cũng không có nghĩa vụ phải cứu cô." Đầu lông mày Tần Nhất hiện lên sự lạnh không nói rõ được, giống như là hoa hồng ngạo nghễ nở rộ bên trong băng thiên tuyết địa, nhiệt liệt, quật cường, xinh đẹp nhưng băng lãnh.

"Tôi..." Dương Tử Nguyệt khẽ cắn cánh môi, đôi mắt hơi ướt: "Vậy, các người...sao có thể thấy chết không cứu chứ?"

Gia thế của Dương Tử Nguyệt thật ra cũng không tệ, người trong nhà đều nuông chiều cô. Cho nên lúc này, tuy trong lòng có chút sợ hãi, nhưng khi đối mặt với Tần Nhất, Dương Tử Nguyệt khó tránh khỏi có chút oán trách nhỏ.

Dương Tử Nguyệt không ức chế được mình, trong giọng nói mang theo từng tia oán trách.

"Ha." Tần Nhất cười lạnh: "Thấy chết không cứu? Nếu đúng thật như vậy thì tôi đã không xuất hiện. Ở tận thế, sẽ không có người nào nói lý lẽ đạo đức với cô đâu."

Tần Nhất khẽ lắc đầu, cô không hối hận khi cứu cô gái này, chỉ là hơi có chút thất vọng.

Dương Tử Nguyệt bị nghẹn, nói không ra lời. Cô cũng biết chứ, chỉ là cô sợ hãi, cảm xúc khó tránh khỏi có chút khó khống chế. Thiếu nữ trước mặt đẹp thì đúng là đẹp, nhưng lạnh lùng như băng, tuyệt đối không dịu dàng chút nào.

"Bỏ đi, không khác gì một khối băng, uổng cho gương mặt đẹp kia." Dương Tử Nguyệt nhỏ giọng lẩm bẩm, lại không biết tất cả đều bị Tần Nhất nghe vào trong tai.

Không thể nghi ngờ, đây lại là một cô gái có bệnh công chúa! Cảm xúc của cô ta không khống chế được thì liên quan gì đến cô mà tìm cô phát tác? Cô cũng không phải mẹ của cô ta, cũng không nợ cô ta cái gì.

"Nè, tôi hỏi cô cái này, người đàn ông vừa rồi tên là gì? Anh ấy đã cứu tôi, tôi muốn cảm ơn anh ấy thật tốt. Cô có thể dẫn tôi đi gặp anh ấy không?" Giãy giụa một lát, Dương Tử Nguyệt vẫn đem lời trong lòng nói ra.

Người đàn ông kia giống như là Chí Tôn Bảo đạp thất thải vân (mây bảy màu) đến cứu cô trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng.

(Chí Tôn Bảo - Tôn Ngộ Không, một nhân vật trong game Vương Giả TQ ~ Liên Quân VN)

Dương Tử Nguyệt giờ phút này hoàn toàn không để mắt đến Tần Nhất, cũng quên cô ấy mới thật sự là người cứu mình.

Trong mắt của Dương Tử Nguyệt hiện rõ sự ái mộ và thưởng thức, hai gò má phấn hồng, thoạt nhìn ngược lại có mấy phần xinh xắn ngọt ngào.

Thế nhưng, giữa hai đầu lông mày Tần Nhất chợt lạnh: "Người cứu cô là tôi. Còn có, anh ấy là người đàn ông của tôi, cô muốn ngấp nghé anh ấy?"

Ánh mắt Tần Nhất băng lãnh, như có vô số sương hoa, Dương Tử Nguyệt rùng mình phát lạnh, sắc mặt hơi tái nhợt, không chỉ vì Tần Nhất tuyên thệ chủ quyền, mà là bởi vì khí thế bức người trên người Tần Nhất.

Dương Tử Nguyệt còn chưa kịp nói gì, đột nhiên cảm giác đầu đau nhói một trận, sau đó hôn mê bất tỉnh.

Vân Hoán thu hồi không gian, đi đến trước mặt Tần Nhất, trên gương mặt tuấn mỹ vô song tràn đầy ý cười sinh động: "Thất Thất, anh rất vui."

Vân Hoán tiến lên hôn một cái lên mặt Tần Nhất, tiểu gia hỏa của anh vừa mới tuyên thệ chủ quyền của mình, anh rất thích câu nói đó, "người đàn ông của tôi".

"Em rất không vui." Ánh mắt Tần Nhất nhàn nhạt, bỗng nhiên dùng sức chà đạp mặt Vân Hoán, người này luôn trêu hoa ghẹo nguyệt.

Khuôn mặt tuấn tú của Vân Hoán có chút biến dạng, thế nhưng lại không ngăn cản Tần Nhất. Phóng tầm mắt ra nhìn, người dám làm thế với Vân Hoán, cũng chỉ có một mình Tần Nhất.

Chương 469: Sở Kiều Kiều

Tần Nhất buông lỏng tay, khuôn mặt tuấn tú của Vân Hoán ửng đỏ, làn da người này vậy mà rất giống cô, chỉ dùng chút sức mà mặt đã đỏ lên rồi.

Tần Nhất ho nhẹ một tiếng, cố gắng không nhìn tới kiệt tác của mình: "Đi thôi."

Vân Hoán cười khẽ, cũng không để ý mặt mình bị niết đỏ, bàn tay to xoa xoa đầu Tần Nhất, trong giọng nói mang theo sự vui vẻ: "Ừ."

Hai bóng người như quỷ mị xuyên thẳng qua màn đêm, bình minh dần dần đến, một ngày mới bắt đầu.

Dương Tử Nguyệt mơ mơ màng màng mở mắt ra, căn phòng xa lạ khiến đầu óc cô tạm dừng hoạt động nửa ngày. Cô nhớ rõ ràng bản thân đi ra ngoài dạo phố, tại sao lại ở chỗ này?

Nhìn bốn phía một chút, bỗng nhiên một cỗ thi thể nam đập vào mắt. Gương mặt anh ta dữ tợn, thất khiếu chảy máu, khiến Dương Tử Nguyệt suýt chút nữa hét lên.

Đây...đây không phải Lục Nguyên Thịnh sao?

Thiếu căn cứ trưởng hoàn khố trong căn cứ, cô nhận ra anh ta.

Đầu óc Dương Tử Nguyệt càng rối, thế nhưng trong tiềm thức cô vẫn liều mạng bịt chặt miệng mình lại, cố gắng không phát ra tiếng kêu sợ hãi, sau đó rón rén mở cửa sổ trèo ra ngoài.

Quả nhiên, nơi này là nhà của Căn cứ trưởng Lục, sao cô lại tới đây?

Dương Tử Nguyệt một đường chạy vội về nhà, vừa đi vừa suy nghĩ về vấn đề này, cô cảm thấy đầu mình ẩn ẩn đau, nhưng làm thế nào cũng nghĩ không ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thế nhưng cô biết, cô nhất định không thể bị bắt hoặc là bị người khác nhìn thấy. Nói thế nào đi nữa thì thời điểm Lục Nguyên Thịnh chết cô cũng ở ngay bên cạnh anh ta, nếu như thật sự truy cứu, cô trốn không thoát liên quan.

Dương Tử Nguyệt trở về nhà, cha Sở và mẹ Sở đang ở trong phòng khách ăn sáng. Cô vừa vào cửa, Sở Kiều Kiều đã không nhịn được nhíu mày: "Tử Nguyệt, tối hôm qua em đi đâu mà cả đêm không về, khiến cả nhà lo lắng gần chết."

Sở Kiều Kiều mặc dù nói vậy, nhưng không có đặt chiếc thìa trên tay xuống, ưu nhã uống một ngụm cháo.

"Còn có thể đi nơi nào, chắc là lén lút đi vụиɠ ŧяộʍ với tên đàn ông nào đó." Giọng nói cay nghiệt của mẹ Sở truyền đến, đáy mắt tràn đầy khinh thường.

Dương Tử Nguyệt có chút ủy khuất nắm chặt góc áo, không biết làm sao. Hiện giờ trong lòng cô rất chột dạ, buổi sáng thế nhưng cô đã nhìn thấy thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Lục Nguyên Thịnh, mà quần áo của cô cũng bị làm cho xộc xệch. Không biết, cô có cùng anh ta...hay không?

"Đủ rồi, nói bậy bạ gì đó?" Một giọng nói già nua vang lên, mẹ Sở mặc dù vẫn còn có chút bất mãn, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.

"Ông nội." Dương Tử Nguyệt nhìn ông cụ đang nói chuyện, nước mắt trong hốc mắt lưu chuyển. Ở trong cái nhà này, cha và mẹ không thích cô, chị gái cũng không thích cô, chỉ có ông là đối xử tốt thật lòng với cô.

"Tử Nguyệt ngoan, cháu đi lên phòng nghỉ ngơi trước đi, đợi lát nữa ông bảo người mang đồ ăn sáng lên cho cháu." Ông nội Sở ôn hòa từ ái nhìn Dương Tử Nguyệt, khiến lòng cô cảm thấy ấm áp.

"Vâng ạ." Dương Tử Nguyệt ngoan ngoãn trở về phòng.

Sở Kiều Kiều không vui, đặt thìa xuống, hờn dỗi nhìn ông nội Sở: "Cháu ăn no rồi."

Nói xong liền đứng dậy trở về phòng, mẹ Sở lập tức đi theo.

Trong phòng, trên mặt Sở Kiều Kiều hiện lên sự lo lắng, cô ta không hiểu tại sao ông nội lại đối xử với Dương Tử Nguyệt tốt như vậy. Thứ thấp hèn thì mãi là thứ thấp hèn, có quyền gì mà muốn cùng cô ta tranh đoạt.

Mẹ Sở đi đến: "Nhu Nhu, con đừng tức giận."

Sở Kiều Kiều nhìn thoáng qua mẹ Sở, thanh âm buồn buồn: "Mẹ, không phải đã nói nhiều lần rồi sao, gọi con là Kiều Kiều, đừng gọi con là Nhu Nhu."

Mẹ Sở vỗ đầu một cái: "Ai ya, là mẹ quên mất, được rồi Kiều Kiều, con cũng đừng cùng con nhỏ đó chấp nhặt. Ông nội con cũng không phải thực tình đối xử tốt với nó, mà chỉ là vì lợi dụng nó tạo dựng quan hệ cho Sở gia chúng ta."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi