[QUYỂN 2][EDIT] MẠT THẾ TRỌNG SINH NỮ VƯƠNG: ĐẾ THIẾU, QUỲ XUỐNG!

Edit by Thanh tỷ

Chương 480: Dị năng giả cấp mười

"Chúng tôi đã rõ, Căn cứ trưởng." Hai vị phó thủ trưởng trịnh trọng gật đầu, nặng nhẹ trong chuyện này bọn họ vẫn phân biệt được rõ ràng.

Mấy nghìn Zombie vẫn đứng ngây người ở phía dưới, bọn chúng đền là những con Zombie bình thường nhất, một điểm linh trí đều không có.

Tần Nhất quay lại hỏi: "Ông định làm như thế nào, chờ các căn cứ khác tới cứu viện?"

Tần Nhất cho đến bây giờ vẫn không nghĩ tới sẽ trông cậy vào người khác, hiện tại thành phố Z bị Zombie vây công, cô không biết các căn cứ ở nơi khác có xuất hiện tình huống như vậy hay không, nhưng có một điều có thể khẳng định, sẽ không có người đến cứu viện thành phố Z.

Đời trước cũng là như thế, ban đầu quy mô công thành của Zombie không lớn, nơi đầu tiên bị Zombie vây công là một căn cứ trung đẳng, nhưng mà mặc kệ cái căn cứ đó tận lực cầu khẩn cứu viện như thế nào, cũng không có bất kỳ căn cứ nào điều động người giúp đỡ. Chỉ là một đợt Zombie triều với mấy nghìn con, lại có thể tiêu diệt một căn cứ trung đẳng với hơn mười nghìn người.

Nhưng đây chính là bản tính của con người, Tần Nhất cũng khó mà nói gì, bởi vì nếu đặt ở trên người cô, cô cũng chưa chắc sẽ làm được tốt hơn.

Hiện tại cô lên tiếng, không phải oán trách, mà là nhắc nhở, nhắc nhở để Tần Miễn có thể làm tốt công tác chuẩn bị, khả năng có người đến trợ giúp là rất rất nhỏ.

"Cha hiểu." Tần Miễn nhẹ gật đầu: "Chúng ta trở về rồi thương lượng."

"Mọi người đi trước, tôi và Vân Hoán sẽ về sau." Khóe miệng Tần Nhất khẽ nhếch, cô thật ra muốn đi nhìn một chút, xem có phải là người kia giở trò quỷ hay không.

Tần Miễn biết Tần Nhất có suy nghĩ riêng của mình, cũng không nhiều lời, nhẹ gật đầu với cô: "Được, nhưng con cũng phải cẩn thận."

Tuy trên mặt Tần Miễn không tỏ vẻ gì, nhưng đáy lòng không tránh khỏi có phần nặng nề. Ông ôm Tiểu Lam đang ngủ say, dẫn theo hai anh em Tần Hàn Vũ và hai vị phó thủ trưởng rời đi trước.

Quần chúng phía dưới thấy Tần Miễn rời đi cũng nối đuôi nhao nhao trở về nhà tìm cách.

Trong nháy mắt, trên tường thành chỉ còn Vân Hoán và Tần Nhất.

"Anh đã đạt đến cấp mười, đúng không?" Tần Nhất cũng không lãng phí thời gian, đi thẳng vào vấn đề.

Đôi mắt đào hoa ôn nhu, cũng không hỏi làm thế nào mà Tần Nhất nhìn ra được, nhẹ gật đầu: "Ừ, anh đã đạt đến mười cấp, hơn nữa còn sắp đột phá cấp mười."

Đối với Tần Nhất, Vân Hoán chưa từng có bất kỳ điều gì giấu diếm, cũng sẽ không dấu diếm, chỉ cần cô muốn biết, anh đều sẽ nói tất cả cho cô nghe.

Dù Tần Nhất đã chuẩn bị tâm lý thì vẫn không nhịn được chấn kinh. Cô đã sớm biết người này là yêu nghiệt, nhưng xem ra vẫn còn đánh giá thấp anh. Không đến ba mươi mà đã đạt tới cấp mười, nếu lộ ra ngoài, toàn bộ thế giới đều sẽ rung chuyển.

Sự hâm mộ trong đôi mắt phượng xinh đẹp của tiểu gia hỏa đương nhiên Vân Hoán thấy được, anh vươn tay xoa xoa đầu cô: "Thiên phú của em lợi hại hơn anh nhiều, nếu không phải em ngủ say năm năm, thành tựu của em khẳng định sẽ ở trên anh."

Không phải Vân Hoán nói lời khoa trương, tiểu gia hỏa thật sự rất lợi hại, thế nhưng trong năm năm tận thế phát triển nhất, cô lại rơi vào ngủ say, bằng không tân tinh (ngôi sao mới) xuất hiện ở thời tận thế này là cô - Tần Nhất, chứ không phải là anh - Vân Hoán.

Tần Nhất cũng biết khoảng thời gian năm năm đó cô đã bỏ qua rất nhiều thứ, thế nhưng cô không hối hận. Dù sao tâm ma của cô đã không còn, điều này khiến con đường tu luyện của cô càng thêm vững chắc.

Cũng không xoắn xuýt vấn đề này lâu, hiện tại không có người nào ở đây, Tần Nhất nói ra nghi ngờ trong lòng: "Vân Hoán, anh có cảm thấy lần Zombie công thành này tới quá mức trùng hợp hay không?"

Cô vừa mới xử lý xong Vương Tán Đình, chạm mặt Hứa Hinh Hương, hiện tại lại đón tiếp một màn Zombie công thành. Tần Nhất xưa nay không tin tưởng vào sự trùng hợp, thế giới này nào có nhiều sự trùng hợp như vậy, cố ý lúc cô ở căn cứ mà xảy ra loại chuyện như này.

"Tiến sĩ Lâm." Vân Hoán cảm khái sự thông minh của Tần Nhất, nhưng cũng phiền não về tiến sĩ Lâm âm hồn bất tán.





Chương 481: Chiến tranh lạnh (1)

Anh đã tính toán tốt cả rồi, chỉ chờ trở lại căn cứ Đế Đô liền cầu hôn Tần Nhất, sau đó kết hôn.

Thế nhưng lại bị người khác cố ý tới cửa chặn trước một bước, bên trong đôi mắt đào hoa của Vân Hoán ẩn ẩn có bão tố nổi lên.

Tiến sĩ Lâm, anh nhớ kỹ rồi.

Dị năng cấp mười của Vân Hoán khiến Tần Nhất yên tâm không ít. Phải nói thế nào nhỉ, tuy cô không muốn dựa vào Vân Hoán, thế nhưng con người khi đối diện với hiện thực có đôi khi không thể không cúi đầu.

Không có Vân Hoán, xác suất căn cứ có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này chỉ có mười phần trăm, thế nhưng có Vân Hoán thì lại là sáu bảy mươi phần trăm.

"Em còn cùng anh phân chia rõ ràng như thế à, của anh chính là của em, của em vẫn là của em. Thất Thất, em chỉ là chậm hơn so với người khác năm năm, hiện tại đã rất cố gắng rồi." Vân Hoán ôn nhu nói.

Cố gắng của tiểu gia hỏa anh đều nhìn ở trong mắt, nói thật, thiên phú của Tần Nhất ở trên anh, chỉ là năm năm qua bị thương rơi vào ngủ say.

Nhưng anh tin tưởng tiểu gia hỏa của anh không bao lâu nữa là có thể đuổi kịp.

"Nói cũng đúng." Tần Nhất cười khẽ, lộ ra lúm đồng tiền.

Con ngươi của Vân Hoán chợt phát sáng, giống như Husky nhìn thấy xương, ánh mắt cực kỳ nóng bỏng.

Không cần phải nói cũng biết trong đầu người này lại đang nghĩ đến chuyện xấu hổ kia.

Nhưng quả thực Tần Nhất ở phương diện này có chút bảo thủ, không, cũng không thể nói là bảo thủ, mà là ngây thơ. Ở chung mấy ngày nay, Tần Nhất và Vân Hoán nhiều nhất cũng chỉ là gặm gặm xương quai xanh mà thôi.

Tần Nhất không để ý tới người này, phóng tầm mắt nhìn về phương xa, đột nhiên nhớ tới vừa rồi khi cô đứng ở chỗ này, đằng xa có vệt sáng hình tròn khẽ lóe lên một cái rồi biến mất, có người ở nơi đó nhìn trộm bọn họ.

"Nói chính sự, em muốn đi xem thử." Khuôn mặt nhỏ của Tần Nhất căng chặt, vẻ mặt nghiêm túc, chỉ là bên tai có chút ửng đỏ.

Tiểu gia hỏa thẹn thùng rồi, Vân Hoán cũng không định trêu cô nữa.

"Em muốn đi xem có phải là tiến sĩ Lâm hay không?" Vân Hoán nói đến chính sự.

"Ừ, vừa nãy em chú ý tới phía trước có ánh sáng lóe lên, muốn đi qua thăm dò thực hư thế nào." Ngồi chờ chết, đây không phải là phong cách từ xưa đến nay của Tần Nhất, cô càng ưa thích chủ động xuất kích hơn.

Hơn nữa, khi đối mặt với tiến sĩ Lâm cô luôn rất nghẹn khuất. Đúng vậy, rất nghẹn khuất. Mỗi một lần, cô đều rơi vào thế bị động, loại cảm giác đó rất không tốt, và cô đặt biệt ghét nó.

Thế nhưng, thực lực của cô hiện giờ lại đánh không lại tiến sĩ Lâm.

Tiến sĩ Lâm phải nói là người rất thần bí. (Truyện được đăng trên trang truyenwiki1.com thanhty1412)

Đời trước, mấy năm bị nhốt ở trong phòng thí nghiệm, cô có thể nhìn ra được trên người tiến sĩ Lâm có một loại năng lực mà không muốn người biết, loại năng lực đó không phải là dị năng, nó so với dị năng có sự khác biệt rất lớn.

Vân Hoán xoa đầu Tần Nhất: "Sẽ có nguy hiểm."

Zombie vương cộng thêm tiến sĩ Lâm, anh không thể cam đoan hai người có thể bình yên trở về.

Hơn nữa, tiến sĩ Lâm mang đến cho anh cảm giác rất nguy hiểm. Anh có thể khẳng định, cấp bậc của người đàn ông đó và dị năng của anh là ngang nhau, không phân cao thấp, hoặc giả...còn cao hơn anh.

"Ai nói muốn dẫn anh đi cùng, em tự đi." Tần Nhất nhìn Vân Hoán nói: "Em có không gian, lúc gặp nguy hiểm có thể trốn vào trong không gian."

Lần này Tần Nhất không có ý định để Vân Hoán đi cùng, không gian của cô chỉ có cô có thể tiến vào, còn Vân Hoán lại không. Ở thời điểm then chốt, nó có thể cứu cô một mạng, thế nhưng Vân Hoán lại không thế.

"Không được, anh không yên tâm." Vẻ mặt Vân Hoán vô cùng nghiêm túc, dung nhan tuấn lãng lạnh xuống: "Dị năng không phải là thứ nguy hiểm nhất của tiến sĩ Lâm, mà là các loại thuốc của hắn. Tuy rằng hiện tại em đã không bị thuốc ức chế dị năng ảnh hưởng nữa, thế nhưng ngộ nhỡ...ngộ nhỡ hắn lại có loại thuốc gì mới thì sao?"

Vân Hoán không dám nghĩ, anh không thể lại một lần nữa mất đi Tần Nhất.

Cuộc nói chuyện của hai người tan rã trong trong không vui, Tần Nhất làm mặt lạnh cùng Vân Hoán trở về Tần gia.

Tần gia, Tần Miễn đang thương lượng biện pháp với Phong Lãng. Hiện tại căn cứ của bọn họ chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến. Cũng may ông vừa đi xem một lượt, lương thực trong căn cứ còn có thể chống đỡ một khoảng thời gian.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi