[QUYỂN 3] ĐẠI LÃO LẠI MUỐN TAN VỠ

Nam Nhiễm nói giống như thật: "Nhân tiện cùng hắn lăn giường."

Vẻ mặt Chúc Băng lạnh nhạt.

Nam Nhiễm vừa nói vừa gặm trái cây không biết tìm đâu ra. Tiếng xột xoạt vang lên liên tục.

"À, tốt nhất là sinh một đứa trẻ, cả nhà ba người yên bình sống qua ngày. Hi vọng tốc độ của cô không quá chậm. Trong một tháng cô có thể hoàn thành những chuyện này không?"

Nam Nhiễm mới dứt lời, Chúc Băng đã vội vàng quay đầu rời đi.

Nam Nhiễm nghi hoặc.

Sao cô ấy lại bỏ đi rồi?

Còn chưa cho cô một lời khẳng định mà, cuối cùng cô ấy có đồng ý không?

Nam Nhiễm nhanh chóng đuổi theo.

"Cô đồng ý?"

Chúc Băng lạnh nhạt nói: "Có lẽ cô bị dội nước đến phát sốt rồi nên hiện tại mới bắt đầu mê sảng nói nhăng nói cuội."

Nam Nhiễm nhún vai: "Tôi không có."

Cô rất khỏe.

Chúc Băng khẳng định: "Cô có."


Nam Nhiễm tiếp tục lắc đầu: "Tôi không có."

Chúc Băng: "Cô có."

Hai người cứ thế vì chuyện này mà cãi qua cãi lại một lúc lâu.

Hệ thống nhìn đến ngây người.

Ký chủ ấu trĩ thì không nói, sao Chúc Băng lại hùa theo ký chủ thế?

Nó nhớ cô ấy lúc nào cũng vô cùng lý trí, nói ít làm nhiều, tính tình lãnh đạm.

Trong số tất cả quả cầu pha lê nó đã gặp qua, hệ thống thích Chúc Băng nhất.

Hệ thống suy nghĩ nửa ngày vẫn không tìm ra đáp án, chỉ đành từ bỏ ở một bên xem kịch.

Màn đêm dần dần bao trùm cả không gian.

Ánh trăng treo trên đỉnh đầu, đêm nay sao rất ít, một cơn gió lạnh thổi qua mang đi tất cả không khí nặng nề mệt mỏi của ban ngày.

Nam Nhiễm một mình ôm nguyên con gà nướng, tập trung ăn tối.

Ngồi cạnh Nam Nhiễm là đứa bé hồi sáng được cô cứu.

Đứa bé cũng cầm một cái đùi gà hăng hái gặm thịt.


Dáng vẻ trông rất vui, ăn đến cả miệng đều dính đầy dầu.

Hình như chuyện phát sinh ban chiều vẫn chưa được giải quyết xong, nhưng đội trưởng cũng không đến tìm Nam Nhiễm hỏi han, ngay cả đám người Nam Tiểu Nhiễm cũng không tiếp tục tìm cô gây sự.

Phảng phất giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Trong bóng đêm, Nam Nhiễm đung đưa hai chân.

[Đinh linh, đinh linh] Tiếng lục lạc va vào nhau vang lên.

Vốn dĩ Kim Cao đang ăn bữa tối, vừa nghe được âm thanh quen thuộc này hắn ta lập tức ngẩng đầu lên.

Hai con ngươi màu xám tro mang theo sát ý quan sát xung quanh.

Bất quá tiếng lục lạc kia đã ngừng lại.

Hắn ta cắn một miếng màn thầu, trong lòng nghi hoặc, không lẽ bản thân xuất hiện ảo giác?

Rất nhanh tiếng lục lạc lại vang lên.

[Đinh linh, đinh linh]

Ánh mắt của hắn ta theo bản năng dừng trên người Nam Nhiễm.


Bởi vì cô đang mặc váy nên dưới ánh trăng có thể nhìn thấy rõ sợi dây chỉ đỏ trên cổ chân cô. Trên chỉ đỏ còn có mấy cái lục lạc nhỏ vô cùng tinh tế.

Lục lạc theo động tác của cô mà di chuyển qua lại, phát ra âm thanh êm tai dễ nghe.

Nháy mắt, cả khuôn mặt Kim Cao đều vặn vẹo.

Hắn ta cắn chặt răng, ánh mắt dán chặt vào người Nam Nhiễm.

Lẩm bẩm: "Hàm Linh Phi, cuối cùng cũng tìm được mày."

Vốn dĩ là lầu bầu nhưng vì hắn ta không cố ý che dấu nên Nam Tiểu Nhiễm ngồi gần đó cũng nghe được.

Cô ta ngẩng đầu lên, đầu tiên là liếc mắt nhìn Nam Nhiễm, sau đó mới quay đầu nhìn Kim Cao.

Tuy có hơi khó hiểu nhưng Nam Tiểu Nhiễm cũng không mở miệng dò hỏi, chỉ im lặng ngồi ở bên cạnh.

Trời càng lúc càng khuya.

Vì mấy ngày trước đã ngủ rất nhiều nên sau khi ăn uống no đủ Nam Nhiễm trông rất có tinh thần, không hề có dấu hiệu buồn ngủ như bình thường. 
Cô thong thả đi bộ dạo khắp rừng cây.

Thật ra cũng không phải là đi dạo mà là dựa theo sự hướng dẫn của hệ thống đi tìm trái cây ăn.

Hệ thống nãi thanh nãi khí: [ký chủ, cô đi về phía Tây 100 mét sẽ bắt gặp một cái cây ăn quả.]

Nam Nhiễm dựa theo lời hệ thống nói, đi thẳng về phía Tây.

Càng đi về phía Tây, cô càng đi sâu vào trong rừng, cây cối ở đây vô cùng tươi tốt, vừa to vừa rậm rạp, ngay cả ánh trăng cũng không thể chiếu vào. Do đó càng đi xung quanh càng tối.

Mười phút sau.

Nam Nhiễm vui vẻ gặm trái cây, còn thuận tay hái mười mấy quả khác bỏ vào trong quần áo rồi vừa ăn vừa trở về.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi