[QUYỂN 3] ĐẠI LÃO LẠI MUỐN TAN VỠ

Nam Nhiễm vừa nghe thấy hắn ta mắng hai chữ này, cả đầu đều nghiêng sang phải, khóe môi khẽ nhếch lên.

Tiểu hắc cầu dạo quanh cả người cô một vòng rồi nhanh chóng hạ xuống lòng bàn tay của Nam Nhiễm.

Nam Nhiễm nhéo tiểu hắc cầu một cái, hai con ngươi đen như mực nhìn Kim Cao, vẻ mặt lạnh nhạt không biết đang suy nghĩ cái gì.

Tiểu hắc cầu trong tay cô bỗng nhiên biến thành một sợi dây thép rất nhỏ.

Nam Nhiễm nói thầm một câu: "Ta không tin sau khi chặt đầu của ngươi xuống, ngươi vẫn còn có thể nói chuyện."

Hệ thống nghe ký chủ nói, cả người run rẩy.

A!!

Cái tên Kim Cao này sao cứ thích chọc ký chủ vậy?

Chỉ thiếu một chút nữa thôi ký chủ sẽ bước lên con đường trở thành người tốt, vậy mà cái tên này chỉ dùng một giây đã kéo ký chủ trở về con đường cũ.

Ông trời ơi!


Ai có thể nói cho nó biết hiện tại nên làm gì không?

Thời điểm hệ thống đang đau đớn kêu rên, Túc Bạch đột nhiên xuất hiện, ôm Nam Nhiễm vào lòng.

Lúc nhìn thấy Túc Bạch, trong đầu hệ thống chỉ có một suy nghĩ, cuối cùng pháp bảo có thể chế trụ ký chủ cũng đã tới.

Túc Bạch rũ mắt nhìn Nam Nhiễm, thấy ánh mắt của cô vừa bướng bỉnh vừa mang theo sự tức giận, hai tay đang ôm chặt cô cũng dùng sức hơn, thấp giọng hỏi: "Gặp rắc rối?" Lúc nói chuyện, khóe môi còn hơi cong lên.

Dựa vào tính tình của Nam Nhiễm, từ trước đến giờ hắn chưa từng lo lắng cô bị người khác bắt nạt, ngược lại còn cảm thấy lo thay cho cái tên tìm cô gây chuyện kia, không biết người kia có còn sức để thở dốc không.

Nghĩ vậy, Túc Bạch hơi ngẩng đầu nhìn vết thương trên bả vai của Kim Cao.


Nam Nhiễm cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo trên người Túc Bạch, lửa giận trong lòng tiêu tan không ít.

Cô ôm hắn: "Không có."

Túc Bạch xoa đầu Nam Nhiễm.

May mắn tới kịp lúc, ít nhất tên kia vẫn còn thở.

Túc Bạch thấp giọng hỏi: "Mấy ngày nay không thấy anh, em không tò mò sao?"

Nam Nhiễm ngẩng đầu liếc hắn một cái: "Hả?"

Túc Bạch thì thầm vào tai trái của cô: "Đói bụng không?"

Bị hắn hỏi như thế, Nam Nhiễm lập tức nhớ tới đống trái cây rơi trên đất của mình, cô khom lưng nhặt từng quả từng quả lên.

Túc Bạch ở bên cạnh thấy vậy cưng chiều hôn lên vết sẹo trên má trái của cô: "Đưa em đi ăn mấy món em thích."

Nam Nhiễm liếc mắt nhìn Kim Cao ở cách đó không xa.

"Em không muốn tha cho hắn."

Túc Bạch: "Không đói bụng?"

"Đói..." Nam Nhiễm dần dần bị thuyết phục.

Túc Bạch sờ sờ cánh tay trắng nõn của Nam Nhiễm, vừa định nói chuyện đã nghe Kim Cao cười lạnh một tiếng.


"Túc Bạch, không ngờ mày cũng có ngày hôm nay, dễ dàng bị một kỹ nữ đùa bỡn trong lòng bàn tay."

Tiếng nói vừa dứt, Túc Bạch chớp mắt một cái, ngẩng đầu nhìn Kim Cao.

Vẻ mặt lạnh nhạt, hai con ngươi màu xám tro mang theo sát khí nồng đậm như muốn đóng băng Kim Cao ngay lập tức.

Hắn lãnh đạm nói: "Mày vừa nói cái gì?"

Hệ thống nhỏ giọng: [ký chủ, vì tên Kim Cao kia mắng cô là kỹ nữ nên dạ minh châu mới tức giận như vậy.]

Trên đời này chỉ có dạ minh châu là tốt với ký chủ nhất.

Hắn nghe được những lời này, đương nhiên sẽ tức giận.

Nam Nhiễm gặm trái cây.

"Phải không?" Cô nghi ngờ hỏi một câu.

Sau đó ngẩng đầu, nói với Túc Bạch: "Ban nãy hắn còn nói em không biết liêm sỉ bò lên giường của hắn, còn nói em lắc mông cầu hắn bảo vệ, còn nói em lớn lên khiến người khác buồn nôn."
Dứt lời, Nam Nhiễm liền cảm thấy khí tức trên người của dạ minh châu càng lúc càng lạnh hơn.

Cô thuận tay sờ soạng hai cái.

Thấy hắn chậm chạp không nói lời nào, cô vừa gặm trái cây vừa mở miệng: "Đói bụng, chúng ta đi tìm cái gì đó ăn đi."

Túc Bạch bỗng nhiên thả tay Nam Nhiễm ra, thanh âm lạnh nhạt: "Không vội." Khi nói những lời này, hơi thở quanh người Túc Bạch đã lạnh tới mức có thể đóng băng mọi thứ.

Một giấy sau, bóng người Túc Bạch đã biến mất, chưa kịp để Kim Cao phản ứng, Túc Bạch đã xuất hiện trước mặt hắn ta.

Khuôn mặt lãnh đạm, ánh mắt tràn đầy sát khí như muốn gϊếŧ chết Kim Cao ngay tại chỗ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi