[QUYỂN 3] ĐẠI LÃO LẠI MUỐN TAN VỠ

Khi Chúc Băng uống hết nửa chai nước khoáng kia, sắc mặt của cô theo tốc độ mắt thường có thể thấy từ từ ửng hồng, không còn dáng vẻ tái nhợt muốn té xỉu như trước nữa.

Vết thương trên bả vai của cô cũng dần dần hồi phục, máu cũng đã ngừng chảy.

Chúc Băng cảm thấy cả người mình vô cùng ấm áp, đặc biệt là vết thương ở bả vai, nơi đó giống như có vài sợi lông chim đang nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa, khiến cô cảm thấy có hơi ngứa.

Chúc Băng bình tĩnh nhìn Nam Nhiễm: "Cảm ơn."

Nam Nhiễm chép chép miệng, hai con ngươi đen như mực của cô đối diện với ánh mắt của Chúc Băng. Sau đó, Nam Nhiễm lại nhìn lướt qua Hoắc Tư đang đứng bên cạnh.

"Cho nên, hai người bọn cô khi nào mới lăn giường với nhau?"

Cô vừa dứt lời, Hoắc Tư vốn đang uống nước vừa nghe lời này liền bị sặc.


"Khụ khụ khụ khụ."

Hắn ngẩng đầu, tầm mắt chuyển từ người Chúc Băng sang người Nam Nhiễm rồi lại chuyển từ người Nam Nhiễm sang người Chúc Băng.

"Ban nãy là tôi nghe lầm?"

Vốn dĩ Chúc Băng đang suy yếu, Hoắc Tư đỡ lấy cả người cô. Hiện tại lại biến thành Chúc Băng đứng thẳng người giữ lấy cánh tay của Hoắc Tư.

"Nghe lầm." Nói xong liền kéo hắn đi thẳng ra ngoài.

Đường Minh đứng sau có hơi sửng sốt.

Vừa rồi Chúc Băng yếu đến mức muốn ngất xỉu, sao bây giờ lại có sức đỡ gia chủ đi ra ngoài?

Bất quá ý nghĩ này chỉ lóe qua trong đầu Đường Minh vài giây, sau đó hắn vội vàng đuổi theo hai người kia.

Nam Nhiễm đứng tại chỗ, nghe hệ thống nói.

[ký chủ, cô không muốn đến nhìn thử tình hình của Kim Cao sao? Chính là cái tên tang thi vương kia.]

Nam Nhiễm nhướng mày, không chút để ý: "Hả?"


Hệ thống nhỏ giọng nói: [hắn bị Chúc Băng và Hoắc Tư đánh đến gần chết, bị thương rất nặng, hiện tại chỉ còn một hơi thở yếu ớt.]

Nam Nhiễm sờ trán, trầm ngâm một tiếng: "Tiểu Hắc."

Ký chủ đột nhiên gọi tên của nó làm hệ thống không khỏi hoảng sợ: [ở đây, ở đây.]

"Nhìn qua ta giống loại người coi tiền như rác lắm sao?"

Hệ thống nhỏ giọng giải thích: [ký chủ, Kim Cao là Boss phản diện lớn nhất của vị diện này. tuy rằng hắn lớn lên có hơi xấu nhưng kỳ thật hắn ta chỉ là một tang thi vương mới sinh ra được sáu ngày thôi. Hơn nữa, hai vị Thiên Đạo chi tử kia còn chưa bắt đầu con đường rèn luyện. Vốn dĩ trận đấu giữa Thiên Đạo chi tử và Kim Cao sẽ xảy ra ở mười năm sau. Sau trận chiến, bởi vì nhiều nguyên nhân khác nhau nên tang thi vương Kim Cao và Thiên Đạo chi tử ký kết hiệp nghị sẽ nước sông không phạm nước giếng. Nhưng vì sự xuất hiện của ký chủ và dạ minh châu nên đã thúc đẩy tất cả mọi sự kiện chính của vị diện. Nếu ban nãy ký chủ không cứu Chúc Băng, không cho nàng uống nước rửa tay thì Chúc Băng và Hoắc Tư sẽ bị nhiễm độc tang thi mà chết, tang thi vương Kim Cao bị gϊếŧ. Thế giới sẽ sụp đổ...]


Cho nên cái tên Kim Cao kia cũng rất đáng thương.

Thời điểm hệ thống đang suy nghĩ Nam Nhiễm bỗng than thở: "Thế giới sụp đổ? Sao từ trước đến giờ ta chưa từng thấy?"

Hệ thống ngẩn người.

Sao nó lại cảm thấy ký chủ đang thất vọng vậy? Còn có chút tiếc nuối nữa?

Nam Nhiễm im lặng đi sâu vào trong rừng, đi được một lúc mới nhìn thấy Kim Cao ngã trên mặt đất.

Hai con màu xám ảm đạm, hô hập bị đình chỉ, cả người không nhúc nhích giống như đã chết.

Cô dạo quanh một vòng, rồi dừng lại trước một vũng nước.

Đêm qua mới có một trận mưa lớn nên ở đây mới có nước.

Nam Nhiễm múc một ít nước lên, đổ xuống đầu Kim Cao nhưng Kim Cao vẫn không nhúc nhích.

Nam Nhiễm nghịch nghịch mái tóc của mình.

"Hắn ta chết rồi, thật đáng tiếc!" Miệng thì nói đáng tiếc nhưng dáng vẻ lại vô cùng ung dung nhìn không ra chút đáng tiếc nào.
Chỉ là sau khi cô dứt lời không bao lâu Kim Cao bỗng nhiên ho khan một tiếng, cả người nhúc nhích.

"Khụ khụ khụ."

Giọng điệu có hơi khàn, hắn dùng tay chống người dậy, ngồi bệt trên đất.

Lúc nhìn thấy người đứng trước mặt mình là ai, hắn ta ngây ngẩn.

"Là cô cứu tôi?"

Nam Nhiễm nhún vai.

Kim Cao nhìn trái nhìn phải một hồi vẫn không tin tưởng nhưng thật sự nơi này ngoài cô ra không còn bất kì ai khác.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi