[QUYỂN 3] ĐẠI LÃO LẠI MUỐN TAN VỠ

Khăn tắm trắng trên người cô bị rớt xuống, dấu hôn ở cổ lộ ra trước mặt mọi người.

Hoắc Ngôn rũ mắt, nhìn vết hôn trên người cô, cảm xúc khó chịu ở đáy mắt dịu đi vài phần.

Anh cởϊ áσ khoác ra, cẩn thận khoác lên người Nam Nhiễm.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng còi xe cảnh sát. Khoảng chừng vài phút sau, một đoàn cảnh sát nhanh chóng ập vào nhà.

"Không được nhúc nhích!" Giọng nói uy nghiêm vang lên ở cửa.

Tất cả mọi người ở trong phòng bị cảnh sát bao vây.

Một vị cảnh sát trong đó bước đến, nhìn khắp nơi, sau đó đưa thẻ chứng nhận cảnh sát ra.

"Có người báo cảnh sát, nói trong số mọi người có người cầm súng ý đồ gây rối trật tự." Vừa dứt lời, Trương Đóa Đóa lập tức khóc lớn.

"Các chú cảnh sát, cuối cùng mọi người cũng tới, dọa chết Đóa Đóa rồi." Vừa nói, vừa chạy về phía cửa lớn, rồi bày ra dáng vẻ đáng thương, lao vào lòng của một nữ cảnh sát, hai mắt đỏ ửng, nước mắt lăn dài trên má, dáng vẻ trông như bị người ta dọa sợ.


Vị nữ cảnh sát kia duỗi tay, vừa trấn an vừa dò hỏi tình huống.

Trương Đóa Đóa khóc thút tha thút thít, giơ tay bắt đầu chỉ tội: "Anh trai kia thì gọi người tới, chị gái đang trốn sau cột thì dùng hành tây giả bộ khóc nói bản thân bị người ta chụp ảnh lỏa chiếu, còn ba tên côn đồ xấu xa kia thì mới đến đã bắt đầu cởϊ qυầи áo xuống trước mặt chị Nam Nhiễm, sau đó... sau đó thì biến thành tình trạng này."

Nói xong, Trương Đóa Đóa lại khóc lớn, vô cùng thành thục bày ra dáng vẻ đáng thương của một thiếu nữ 18 tuổi bị người khác dọa sợ.

Nữ cảnh sát kia cau mày, nhìn ba tên côn đồ trần chuồng chỉ còn một chiếc quần cọc nằm sấp trên đất, giọng điệu lạnh tanh: "Yên tâm, bọn chúng sẽ bị bắt giam, sẽ phải chịu chế tài của pháp luật."

Một vị cảnh sát khác đứng bên cạnh nhịn không được ho khan một tiếng: "Cái kia... cái kia... em ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ, đừng có dọa em ấy."


Nói xong lập tức phân phó mấy vị cảnh sát còn lại: "Đưa đi, đưa đi."

Tất cả mọi người trong phòng đều bị giải đi.

Ngay cả người liên quan là Nam Nhiễm và Hoắc Ngôn cũng bị đưa về đồn để lấy khẩu ucng.

Ban đầu, tất cả mọi sự chú ý của nữ cảnh sát kia đều đổ dồn lên ba người nằm trên mặt đất nên không hề chú ý đến sự tồn tại của Hoắc Ngôn. Đến tận khi chuẩn bị lên xe, cô ấy mới cảm thấy người đàn ông này có chút quen mắt, chờ đến khi nữ cảnh sát kia nhớ ra người trước mặt là Hoắc Ngôn thì hai mắt lập tức hiện lên tia sáng.

Tầm mắt quét nhanh vài lần về phía Nam Nhiễm và Hoắc Ngôn.

Trong cục cảnh sát.

Sau khi lấy khẩu cung và phân tích rõ mọi chuyện, cảnh sát lập tức bắt nhốt Cố Nguyên Kiệt và ba người Trương đại ca còn đám người Nam Nhiễm thì được cho về.


Trước khi đi, nữ cảnh sát lấy khẩu cung của Nam Nhiễm xong thì nhịn không được vỗ vỗ cánh tay của Nam Nhiễm vài cái, cái gì cũng không nói nhưng ánh mắt lại lộ ra tia tán thưởng.

"Hành động của cô được coi là phòng vệ chính đáng, cô làm rất tốt. Cảm ơn cô đã vì xã hội mà tiêu diệt côn trùng có hại." Vừa dứt lời, vị cảnh sát đứng bên cạnh lại ho khan.

Hắn đã nhìn thấy vết thương của cái tên Trương đại ca kia.

Chậc.

Mới nhìn thôi cũng biết rất đau.

Nam Nhiễm gật gật đầu: "Tôi rất ưu tú, tôi biết."

Hệ thống nỗ nực khắc chế cảm giác xấu hổ không tên đang dâng lên trong người.

Nam Nhiễm vừa ra khỏi cục cảnh sát đã nhìn thấy Hoắc Ngôn đang đứng chờ ngoài cửa.

Trương Vũ Huyên ngất xỉu được đưa vào bệnh viện, còn Trương Đóa Đóa thì bị dọa sợ nên được cảnh sát tự mình đưa về nhà.
Giải quyết xong mấy việc này, bầu trời bên ngoài cũng đã chạng vạng tối.

Hệ thống đột nhiên nói: [tinh tinh, chúc mừng ký chủ đã hoàn thành một chuyện tốt, đạt được một viên dạ minh châu. Ký chủ khiến kẻ mặt người dạ thú bị trừng phạt, ngăn cản bọn chúng tiếp tục gây tai họa cho các cô gái khác. Ký chủ đúng là ánh sáng soi đường trong bóng đêm!]

Nói xong lời cuối cùng, hệ thống cũng không biết bản thân đang nói cái gì.

Dù sao đối với Nam Nhiễm thì cứ có khen là được, bất luận ngươi khen cái gì, ký chủ cũng tự nhiên tiếp thu bất chấp tất cả.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi