Liên Hoa Sát Thủ cùng đám Huyết Trích Tử đứng trên Thái Hành Sơn đưa mắt nhìn hẻm núi.
- Tất cả đã chuẩn bị tên lửa xong chưa? – Liên Hoa Sát Thủ hỏi.
Bọn Huyết Trích Tử gật đầu.
Trên tay mỗi người đều cầm cung tên, đầu mũi tên được buộc bằng miếng vải có tẩm dầu sẵn sàng phát hỏa khi nghe hiệu lệnh.
Liên Hoa Sát Thủ siết chặt chuôi kiếm trong tay nàng, tim đập mạnh, mắt nhìn nơi có chôn thuốc nổ.
Chỉ cần xa giá lọt vào trọng tâm đã cài hỏa dược là nàng sẽ ra hiệu lệnh cho bọn tay sai bắn tên.
Hỏa dược ngoài phát nổ, thiêu chết một số binh sĩ Chính Bạch Kỳ cũng sẽ làm những tảng đá trên vách núi vì tiếng động lớn mà sụp đổ xuống dưới.
Như vậy, hẻm Thái Hành Sơn sẽ là nấm mồ chôn bọn binh sĩ đã giết cha nàng.
Nàng đợi cơ hội này lâu lắm rồi!
- Bầy cá sắp lọt vào trong lưới – Một tên Huyết Trích Tử cười khoái trá nói – Một lát nữa đây chúng ta sẽ có màn kịch hay để coi.
Tên Huyết Trích Tử khác lắc đầu:
- Cá gì chứ? Phải nói là heo sắp bị quay trong chảo bằng thiết.
Lời này khiến bọn Huyết Trích Tử khác ngửa mặt lên trời cười rộ.
Liên Hoa Sát Thủ không như đám thủ hạ, không dám khinh địch dầu chỉ một chút.
Nàng khẽ chau mày, đảo mắt nhìn hai tên thuộc hạ, nghiêm giọng nạt:
- Hai người không nên quá tự mãn để rồi coi thường kẻ địch như vậy!
Hai tên Huyết Trích Tử thốt lời cười cợt im bặt.
Đồng bọn cũng lặng thinh.
Tất cả đều biết cô gái này vốn là người hết sức cẩn trọng, lại nữa mấy năm làm gian tế trong phủ Định Viễn, lâm cảnh lo âu phiền toái đã nhiều nên xử sự càng thêm cẩn thận hơn bao giờ.
- Người chúng ta sắp sửa đối phó danh tiếng của hắn các ngươi đâu phải chưa từng nghe qua.
Ngoài võ công cao cường, hắn còn không ngừng bổ sung thêm binh lính tinh nhuệ vào quân đội Chính Bạch Kỳ.
Ngao đại nhân có Huyết Trích Tử.
Ta e hắn cũng có một sư đoàn bí mật, hoặc chí ít đã mời được cao nhân tới trợ giúp một tay, để trận đánh ngày hôm nay vạn nhất có người tử trận sẽ liền được thay thế giống như một trận thế vĩnh viễn không có điểm khuyết thiếu.
Bọn Huyết Trích Tử gật đầu.
Liên Hoa Sát Thủ nói rồi chờ Sách Ngạch Đồ và Sách Ni dẫn quân vào hiểm địa, nhưng cha con họ Sách vẫn không chịu di chuyển.
Nàng nhíu chặt cặp mày ngài, từ nơi xa giá đang đậu và nơi chôn thuốc nổ khá xa, nếu xa giá không vào trọng tâm thuốc nổ sẽ chẳng thể nào phát huy hết thảy hiệu lực.
Bọn Huyết Trích Tử cũng thấy địch sắp sa vào rọ bỗng khựng lại, hậm hực đưa mắt nhìn chân núi.
Liên Hoa Sát Thủ và thuộc hạ chờ thêm một khắc vẫn chỉ thấy Sách Ngạch Đồ, Sách Ni, Mã Tề và Tế Độ đứng gần chỗ hiểm.
Bốn người cứ mãi ngước mắt nhìn hai vách đá sừng sững, tuyệt nhiên không có vẻ muốn tiếp tục dẫn quân đi.
Liên Hoa Sát Thủ còn đang nghĩ cách lừa lợn vào rọ, chợt, Sách Ngạch Đồ nhắm mắt vẻ như đang định thần.
Sau đó, Sách Ngạch Đồ mở mắt, cất cao giọng nói vọng lên trên núi.
Liên Hoa Sát Thủ nghe âm thanh phát ra từ miệng Sách Ngạch Đồ vang đi rất to và khỏe mạnh, âm thanh sang sảng kích lên hàng tràng tiếng vọng trong vùng sơn dã mênh mang rộng rãi:
- Người ở trên núi! Nếu là anh hùng, hảo hán, hãy nên hành động sao cho quang minh lỗi lạc, đừng như một đám rùa rúc đầu rụt cổ.
Có giỏi mau lộ diện đi!
Liên Hoa Sát Thủ định bảo thuộc hạ giữ im lặng, nhưng một tên nhận được giọng Sách Ngạch Đồ, đáp:
- Sách Ngạch Đồ! Tên cẩu nô tài của tiểu tử Khang Hi kia, nhà ngươi đang ám chỉ ai đây?
Sách Ngạch Đồ nghe khẩu ngữ bực tức, cười nói:
- Kẻ nào vô lại thì bổn quan mắng kẻ đó! Sao hả, nhà ngươi bực tức vì ta nói trúng tim đen nhà ngươi rồi à?
Đối phương chưa kịp trả lời, Sách Ngạch Đồ tức khắc thêm lời, ngữ âm phát ra càng lúc càng tỏ ra khiêu khích:
- Sách mỗ đây nếu gặp người lịch sự tao nhã, tất sẽ chào hỏi một cách lễ độ phải phép.
Còn bằng không gặp kẻ dã man vô lý, đừng trách mỗ đây không thèm ngó ngàng mà buông lời khinh khi.
Đó là đạo làm người từ trước tới nay của bổn quan!
Đám Huyết Trích Tử tức đến độ miệng mồm thở ra khói.
Một tên nhổ nước bọt, quát:
- Phì! Họ Sách kia, nhà ngươi hãy mau sửa cái tư tưởng cổ quái của nhà ngươi! Ngay bây giờ xuống ngựa, quỳ dập đầu xin lỗi vì đã thốt lời mạo phạm bọn ta! Bọn ta có thể nghĩ tình nhà ngươi ngu muội mà tha mạng chó cho ngươi! Bằng không, chúng ta sẽ triệt để thu thập nhà ngươi!
Sách Ngạch Đồ đương nhiên không lý gì đến lời hăm dọa chửi bới, còn nhếch môi cười nhạt.
Nhưng Mã Tề thì khác, những lời lẽ khiếm nhã và thách thức khiến mặt mũi Mã Tề đỏ ửng như con gà chọi, cau mày nhìn hướng phát ra âm thanh, quát:
- Bọn bây mới là một đám cẩu nô tài của con cáo già Ngao Bái! Khôn hồn thì chớ to mồm phách lối với vị quan có hàm chánh cấp phẩm như Sách đại nhân! Đợi xem bọn chúng ta lấy cái mạng chó của bọn bây!
Mã Tề vừa đanh giọng rủa xong, Sách Ni cũng lên tiếng:
- Nhân tiện bản quan cũng muốn khuyên các người câu này.
Các người có nghe qua câu: “cầu là cầu, đường là đường” bao giờ chưa hả? Nếu chưa thì để lão phu giải thích cho các người hiểu.
Nơi này không phải Bắc Kinh, các người đừng vinh vào cái hư danh của tam mệnh đại thần nhất là Ngao Bái mà nghĩ rằng hôm nay có dịp hô phong hoán vũ thượng thiên nhập địa.
Nói đến địa vị trong giang hồ, các người còn chưa đủ tư cách bái ta làm sư phụ, cần gì ở trước mặt ta nói nhiều lời như vậy?
Bọn Huyết Trích Tử không đáp, nóng lòng hỏi Liên Hoa Sát Thủ:
- Tụi nó không chịu dẫn quân vào hẻm núi.
- Chúng ta phải làm sao bây giờ đây thủ lĩnh?
- Có nên bọc hậu tập kích xa giá, buộc chúng vào hẻm núi hay không?
Liên Hoa Sát Thủ nói:
- Các người cho hỏa dược phát nổ trước đi đã.
Bọn Huyết Trích Tử nhìn nhau, không đồng ý với quyết định này của nàng nhưng vẫn tuân lệnh Liên Hoa Sát Thủ.
Chúng vừa giương cung tên vừa lổm ngổm nhô ra khỏi chỗ nấp.
Liên Hoa Sát Thủ cũng hiện thân và khoát tay một cái.
Phùng! Những mũi tên tức thì được thuộc hạ đốt cháy.
Khói đen trong nháy mắt nổi cao, bay nghi ngút một khoảnh đầu núi.
Lại thêm một hiệu lệnh nữa từ tay Liên Hoa Sát Thủ khoát ra.
Những cây tên lửa vừa được châm ngòi liền đồng lượt bắn xuống hẻm núi, nhìn xa xa trông như những đốm lửa ma trơi rơi xuống chân Thái Hành Sơn.
Hỏa dược được chôn trong lòng đất bắt mồi lửa lập tức bùng nổ.
Một tràng âm thanh đinh tai nhức óc vang lên.
Đất đá bay rào rào giữa khói lửa ngợp trời.
Bầu không khí hỗn loạn khôn tả.
Cây cối mọc dưới chân Thái Hành Sơn đang xanh tốt là thế, phút chốc bốc lửa cháy bừng bừng tựa chốn Tu-La hỏa ngục.
Binh lính Chính Bạch Kỳ rúng động nhìn biển lửa trước mặt họ.
Cũng may, bọn họ chưa có ai vào tròng.
Nhất là quân thiết giáp, rùng mình tự nghĩ cái cảnh họ bị áo giáp bạc, thứ kim loại dẫn nhiệt rất tốt thiêu tới chết!
Thằng bé Ba Lỗ không còn nghịch ống dế trong xa giá nữa.
Nó nghe tiếng đất đá từ trên trời rớt xuống ào ạt, thức ngộ bản thân đang lâm phải cảnh thân hãm trùng vây, gặp một cục diện hết sức tàn độc.
(còn tiếp).