[QUYỂN 3 HỆ LIỆT SỞ SỞ] - TIỂU BẢO BÌNH THIÊN HẠ

Thiêm Hạ tức giận tới mức ngực cũng muốn nổ tung, mà không chỉ đơn thuần là tức, còn có luồng nhiệt chua xót trào lên trong cổ họng.

Cho tới giờ chưa từng cảm thấy tủi thân đến vậy.

Hắn lao về phía trước, trong lòng nói, ngươi muốn trò chuyện với người kia, vậy cứ trò chuyện đi, ngươi muốn giúp người kia, vậy cứ giúp đi! Ai thèm quan tâm!

Nhưng khi bỏ chạy vẫn nhịn không được len lén quay đầu lại nhìn xem người nọ có đuổi theo không.

Rốt cuộc ——

“Tiểu Hạ, ngươi đừng chạy nữa!” Tiểu Bảo đuổi theo phía sau gọi.

Hừ, mặc kệ ngươi!

Dù giận dỗi nghĩ như vậy, kỳ thực trong ngực lửa giận đã tiêu tán nhiều lắm.

Nhưng hắn vẫn tiếp tục chạy về trước, lúc này dừng lại có mà ê mặt.

“Tiểu Hạ, ta đuổi không kịp ngươi a!” Tiểu Bảo lại gọi.

Đúng nga, Tiểu Bảo khinh công chỉ mới nhập môn, có nên dừng lại hay không? Thiêm Hạ do dự.

“Ối!”

Thiêm Hạ vội ngoảnh đầu lại, phát hiện Tiểu Bảo đã xòe đẹp trên đất.

Hừ, ai bảo ngươi không chịu giúp ta, ngã sướng chưa! Thiêm Hạ chạy ngược trở lại, làm mặt hùng hùng hổ hổ, nâng Tiểu Bảo ngã xấp như chó xơi bùn đứng dậy.

Tiểu Bảo giả bộ đau đớn, lén nhìn đầu gỗ kia tựa hồ cũng không còn tức giận như ban nãy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

“Ngươi đứng được rồi!” Thiêm Hạ nâng y dậy, thấy y không việc gì, không nói một lời lại đi thẳng, bất quá tốc độ chậm lại rất nhiều.

Tiểu Bảo theo sau, len lén thăm dò sắc mặt nhìn nghiêng của hắn.

Vẻ mặt tức giận cũng thật khả ái!

Hai người lặng lẽ bước đi hồi lâu, Thiêm Hạ đột nhiên nói: “Cha ta là đại hiệp!”

Tiểu Bảo biết người này vẫn còn luẩn quẩn chuyện vừa rồi, giả bộ vô số tội nói: “Ngươi chưa bao giờ nói cho ta biết cha ngươi là ai!” Hãy xem ác nhân đi đầu cáo trạng.

Thiêm Hạ vốn là càng đi lửa giận càng bốc, lúc này nghe y nói vậy, liền nghĩ, đúng nga, mặc dù mình dạy Tiểu Bảo võ công, nhưng đến giờ vẫn chưa nói cho y hay phụ thân mình chính là đại hiệp Tề Gia Nghĩa nổi danh khắp giang hồ a!

Hắn lúng túng nói: “Không phải ta cố ý, cha bảo ta không được khoe khoang, hơn nữa, ta, ta sẽ không ỷ vào tên tuổi của cha!”

“Ta biết”. Tiểu Bảo nói.

“Cha ta là đại hiệp Tề Gia Nghĩa, ngươi đã nghe bao giờ chưa?”

“Chưa nghe bao giờ”

“Nga”. Đúng nha, Tiểu Bảo đâu phải người trong võ lâm, bởi vậy y mới không nói giúp ta, là bởi vì y có biết gì đâu mà giúp? Nghĩ vậy, lửa giận lại một lần nữa bay sạch.

Vậy —— Vậy mình nổi giận với y dường như là không đúng?

“Tiểu Hạ, cữu cữu của ngươi rốt cuộc là làm sao?”

Thiêm Hạ nghe thấy hai chữ cữu cữu vẫn còn buồn bực, cúi đầu.

Tiểu Bảo cũng không hỏi lại, chỉ đi lên vài bước, kéo tay hắn.

Thiêm Hạ hơi rụt tay lại, nhưng vẫn để Tiểu Bảo nắm.

Bàn tay hai người đều rịn chút mồ hôi.

Ban đêm, khung cảnh rất đẹp, trăng cũng thực tròn, ngay cả hơi gió thổi qua cũng vô cùng ôn nhu dễ chịu.

Trên đường trở về khách điếm, hai người không nói gì, chỉ lặng lẳng bước cạnh nhau.

Thiêm Hạ cảm thấy thực tốt, chỉ có hai người là Tiểu Bảo và hắn. Tiểu Bảo lại cảm thấy trống ngực thình thịch, nhưng luyến tiếc không muốn buông tay.

Cứ như vậy hết một chén trà nhỏ, trở lại khách điếm nghỉ chân, hai người ai về phòng nấy.

Lúc trở về phòng, Tiểu Bảo buông tay trước, y vừa vào bên trong, liền lập tức đóng cửa lại. Giơ bàn tay mới nãy cầm tay Thiêm Hạ, hết nhìn lại nhìn, thở hắt ra một hơi thật sâu, lại nắm chặt bàn tay vào.

Chuyện gì thế này?

Cũng không phải chưa từng nắm tay tiểu tử kia, nhưng mới rồi cảm thấy giống như… giống như năm đó nắm tay Tiểu Nha, lòng bàn tay thẫm mồ hôi.

Nhưng Tiểu Nha là tiểu thiếp xinh đẹp Chu thập thúc mới thú, mỹ nữ ngực lớn mông cong a!

Đương nhiên, không có đẹp bằng đầu gỗ, nhưng ——

Tiểu Bảo quẫy đầu, y phục không buồn thoát ngã thẳng lên giường.

Không ổn, phải tách tiểu tử này ra, bản thiếu gia còn muốn cưới vợ.

Y còn đang nghĩ ngợi, ngoài cửa phòng đã truyền đến tiếng gõ cửa: “Tiểu Bảo”. Là Thiêm Hạ.

“Ta ngủ rồi”

Một lúc sau, ngoài cửa lại vang lên tiếng gọi: “Tiểu Bảo”. Thanh âm đan xen ủy khuất.

Ai, ta đây mắc nợ ngươi sao. Tiểu Bảo đứng dậy mở cửa cho hắn.

“Chuyện gì?”

Thiêm Hạ nghe khẩu khí Tiểu Bảo không tốt, trong lòng càng khó chịu, hắn ở trong phòng mình cảm thấy buồn bực nên mới tìm Tiểu Bảo nói chuyện.

“Ngươi không muốn nói chuyện với ta?” Thiêm Hạ mím môi hỏi, đầu hơi cúi.

Tiểu Bảo thấy sắc mặt như bị kim châm kia, không nói gì, kéo hắn vào phòng.

“Ngày mai còn muốn dạy ngươi học bơi a, sao không ngủ sớm đi?” Thanh âm nhu hòa hơn.

Kia là Tiểu Bảo muốn nói chuyện với hắn nga, Thiêm Hạ thả lỏng, lập tức ngồi xuống.

Thực dễ dỗ, Tiểu Bảo nói thầm trong lòng. Nhìn hắn ngồi ở ghế, không giống dáng vẻ ngày thường mở chân hình chữ bát (八), mà lại chống cằm giống như đăm chiêu, mỗi lần thấy hắn có loại dáng vẻ này, Tiểu Bảo đều muốn phì cười.

“Nói gì?”

“Ta, cữu cữu ta, hắn không phải người tốt, hắn là kẻ phản bội” Thiêm Hạ mím môi cúi đầu.

Tiểu Bảo ngả lưng xuống giường, không nói gì.

Thiêm Hạ đi tới, cởi giày, cũng ngả xuống nằm kề Tiểu Bảo.

“Này!” Tiểu Bảo cảm giác được nhiệt độ cơ thể người bên cạnh, thế nào lại có chút khẩn trương, liền nhích vào trong.

Thiêm Hạ nghiêng người, tay chống đầu, tiếp tục nói: “Ta lớn lên rất giống hắn, bọn họ cũng không thích ta”

Tiểu Bảo hơi ngó người thiếu niên xinh đẹp ở bên cạnh, thấy dáng vẻ ngốc nghếch kia lại phảng phất nét u buồn, trong lòng như mọc lên một tầng lông tơ, mềm mại dịu dàng.

“Ngươi thấy cữu cữu ngươi giết người cướp của, phóng hỏa đốt nhà?”

Thiêm Hạ lắc đầu, hắn chưa bao giờ thấy cả.

“Nhưng hắn giúp người xấu trong ma giáo”

“Ngươi thấy người trong ma giáo giết người cướp của, phóng hỏa đốt nhà?”

Thiêm Hạ lại lắc đầu, đương nhiên chưa hề thấy nga.

“Nhưng ——” mọi người đều nói vậy.

Tiểu Bảo ngồi dậy, mỉm cười với Thiêm Hạ, trông thấy rõ lúm đồng tiền bên má phải: “Tiểu Hạ, ngươi có phải người xấu không?”

“Đương nhiên không phải!”

“Bọn họ vì sao không thích ngươi? Ngươi không làm chuyện xấu, vì sao bọn họ lại không thích ngươi?” Thiêm Hạ còn chưa kịp trả lời, Tiểu Bảo lại nói tiếp: “Bọn họ chưa từng gặp cữu cữu ngươi, nghe nói cữu cữu ngươi là người xấu, liền không thích ngươi. Nếu ngươi bởi vì nghe người khác nói cữu cữu ngươi là kẻ không ra gì, cũng cho rằng cữu cữu ngươi là kẻ không ra gì, vậy ngươi và những người không thích ngươi chẳng phải đều như nhau sao?” Tràng giang đại hải những lời giống hệt nhau phun tới, Thiêm Hạ lập tức đờ mặt, cái gì cùng cái gì a, nghe không hiểu?

Tiểu Bảo cũng biết hắn nghe không thông: “Được rồi, Tiểu Hạ ngươi như thế này tốt lắm, ta rất thích”

Câu này Thiêm Hạ nghe hiểu, lập tức mỉm cười, con mắt cũng cười tới híp lại.

“Ngươi thích?”

Tiểu Bảo ngược lại có phần không được tự nhiên, ngượng ngùng nói: “Ừ”

“Ta đây cũng muốn uống Thiêu Đao Tử”

Hả? Tự dưng lại nói cái này, không nhẽ tiểu tử ngốc tới giờ vẫn còn để bụng mình không cho hắn uống chén rượu đó?

Tiểu Bảo nhéo má hắn: “Rượu kia đâu có gì hay!”

“Ngươi làm chi nhéo ta!” Thiêm Hạ dẩu môi nói, “Lần sau ngươi không được cùng kia, người kia…”

Nhưng thực sự không nói ra được, nào có chuyện yêu cầu người khác như thế?

Hắn cúi đầu.

Nhóc này, ghen sao?

Tiểu Bảo trong lòng xao động, không tự chủ được hỏi: “Không được gì cơ?”

Thiêm Hạ đỏ bừng mặt, cảm thấy mình thật chẳng ra sao, Tiểu Bảo muốn kết giao bằng hữu, mình dựa vào cái gì mà đòi ý kiến ý cò, nhưng mà ——

“Họ Khanh kia không tốt”. Thanh âm rất nhỏ, đầu cũng cúi gằm dán sát trước ngực.

Tiểu Bảo muốn ôm lấy hắn, tay cũng đã vươn ra, nhưng giữa chừng lại thôi, chỉ dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt người thiếu niên.

“Ngươi cũng đâu phải vợ ta”. Dựa vào cái gì quản nhiều vậy?!

“Chúng ta là hảo bằng hữu a! Thân nhất nhất!” Thiêm Hạ ngẩng đầu lên, cực kỳ nghiêm túc.

Tiểu Bảo gật đầu, cảm thấy xúc động, lại có chút gì đó khó nói nên lời.

Khe khẽ nhắc lại: “Ừ, chúng ta là huynh đệ tốt nhất nhất!”

Thiêm Hạ vui vẻ, nụ cười rạng ngời mà chói lóa khiến Tiểu Bảo không mở nổi mắt.

“Được rồi, đừng cười ngốc nghếch nữa, ngày mai còn dạy ngươi học bơi đấy!”

“Ừ!” Thiêm Hạ vẫn còn toét miệng cười, muốn ngừng cũng không ngừng được.

Hắn đáp ứng nói: “Lập tức ngủ đây”. Nói rồi bắt đầu thoát y phục.

“Này!”

Thiêm Hạ đã cởi ngoại bào: “Tiểu Bảo, hôm nay chúng ta ngủ cùng nhau. Có được không?”

“Không!”

Nhưng Thiêm Hạ đâu có thèm nghe: “Cùng nhau ngủ đi, đốt đuốc chuyện trò cả đêm a!”

Y phục đã cởi, hai lúa này thế nào đi ngủ lại cởi đến tận tiết khố, lộ ra đôi chân thon dài trắng như tuyết, đồ mặc bên trong rất nhỏ, cũng rất cũ, có lẽ là sau khi cơ thể cao lên không đổi đồ mới, thắt lưng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

“Tiểu Bảo cũng thoát y phục a”

“Còn chưa tắm rửa”. Tiểu Bảo ngây ngẩn trả lời, hắn cảm thấy lỗ mũi nong nóng. Ngày mai còn phải dạy cái người này học bơi sao? Còn không phải muốn chết?

“Một ngày không tắm có sao, ngày mai lại xuống nước mà. Ngủ thôi ngủ thôi!”

Người này chẳng nhẽ không biết bản thân đẹp lắm sao? Nhìn thiếu niên vô tâm cởi y bào, cuộn một vòng trong chăn, động tác tùy tiện, không mảy may ngượng ngùng, thế nào mình lại thấy nóng như vậy?

Tiểu Bảo cũng bắt đầu thoát y phục, nhưng chỉ cởi ngoại bào, sau đó chậm rì rì nằm xuống, cố tình cách người kia cả thước.

Ai dè y vừa nằm xuống, Thiêm Hạ lập tức lăn vô, còn thò tay nào vỗ ngực nào bóp tay y: “Tiểu Bảo cơ thể ngươi thực rắn chắc, xương cốt cũng rất tinh diệu, đúng là kỳ tài luyện võ a”

“Bỏ tay, ngươi không thể chỉ nói thôi à?”

Thiêm Hạ chưa từng thân thiết với ai như vậy, lại nghe được Tiểu Bảo chính miệng nói hai người là huynh đệ tốt nhất, trong lòng ngập tràn hạnh phúc, lâng lâng như đi giữa làn mây bao phủ đỉnh núi, vô thức cũng hiểu được Tiểu Bảo nói kỳ thực không phải ý như trên mặt chữ kia, bảo hắn bỏ tay á? Hắn cứ không bỏ đấy, ha ha.

Thiêm Hạ ôm lấy cánh tay Tiểu Bảo, cười ngu, giục y nói chuyện.

Tiểu Bảo vận khởi nội công tâm pháp, lúc này mới định thần lại, câu có câu không bắt đầu tán gẫu, y kiến thức rộng, Thiêm Hạ gần như chỉ hiểu vài phần.

“Thứ kia là ta tìm được ở Nam Hải, trong nhà có rất nhiều, mấy người bọn họ mà ăn bột phấn du châu kia, đảm bảo mấy ngày nay sống không bằng chết!” Tiểu Bảo hào hứng nói mà chẳng nghe thấy Thiêm Hạ đáp lời, quay sang nhìn, hóa ra đã ngủ rồi.

Lúc ngủ trông như đứa trẻ vậy, miệng cũng há hốc.

Ở chung với nhau lâu ngày, cảm thấy người này cũng không phải rất giống Sở Lam.

Dáng vẻ khi hài lòng, lúc bực tức, một chút cũng không giống.

Khả ái hơn!

Tiểu Bảo nằm trên giường, gần như phải cắn lưỡi mới có thể hạ nhiệt cơ thể.

Y lẩm bẩm nói, chẳng nhẽ, có hứng thú với nam nhân cũng lây truyền sao?

Ta muốn lấy vợ a! Lấy một cô nương giống như tiểu phụ thân a!

Không xong, phải cách xa hắn một chút. Cách xa gia hỏa này một chút.

Đầu gỗ này cái gì cũng không hiểu, lại thêm có một lão cha như thế. Nhưng nghĩ thế nào, trong lòng êm ái, ngón tay cuốn tóc Thiêm Hạ, lại không nhịn được vuốt hàng lông mi cong dài của hắn.

Đủ rồi, dừng! Dừng!

Đêm khuya là lúc, luyện công!

Tiểu Bảo rút tay ra, bật dậy, ngồi xếp bằng trên giường bắt đầu luyện công, thật lâu sau cuối cùng mới tĩnh tâm trở lại.

Ngày hôm sau, chuyện lạ hiếm có Thiêm Hạ lại không cần Tiểu Bảo giục hắn rời giường, trái lại là hắn gọi Tiểu Bảo dậy.

“Dậy đi, Tiểu Bảo, chúng ta đi bơi a!”

Tiểu Bảo vẻ mặt hắc tuyến, đêm qua căn bản không ngủ được, người này không phải tay vắt ngang ngực y, thì chính là chân gác lên bụng y.

Thiêm Hạ vô cùng hào hứng, nhanh nhảu mặc y phục, ngoan ngoãn chờ.

Tiểu Bảo ngồi trên giường, còn muốn ngủ tiếp.

“Ê, đưa ta ngoại bào”. Thản nhiên sai bảo Tề Đầu Gỗ, ai bảo làm y mất ngủ!

Thiêm Hạ lập tức mang ngoại bào vắt trên ghế tới, còn cắn môi dưới cười tít mắt đứng chờ cạnh giường, giống như muốn nói: “Tiểu Bảo, có muốn ta giúp ngươi mặc y phục hay không a?”

Tiểu Bảo lại cảm thấy miệng khô khốc, cả giận nói: “Kêu tiểu nhị chuẩn bị cơm sáng, đừng có đứng ngốc ở đây”

Thiêm Hạ vẫn cười tít mắt, vui vui vẻ vẻ chạy đi.

Tiểu Bảo mặc y phục rời giường, vừa vặn Thiêm Hạ trở về: “Cơm sáng đã chuẩn bị tốt”. Nét mặt giống như tiểu cẩu đang vẫy đuôi chờ phần thưởng, đương nhiên là tiểu cẩu xinh đẹp nhất.

“Đi chuẩn bị một bộ đồ mặc bên trong cùng tiết khố, sau khi bơi có cái thay”. Tiểu Bảo nhìn Thiêm Hạ, ánh mắt lặng lẽ lảng tránh, gương mặt ngốc nghếch dễ thương ấy, nhìn vào liền phát sốt.

Thiêm Hạ lập tức trở về phòng mình chuẩn bị, hai người ăn sáng dưới lầu rồi đi bơi.

Tiểu Bảo hối hận muốn chết, sao lại khi không tự mình mang đá đập nát chân mình?

Bọn họ chọn nơi nước tương đối nông lại vắng vẻ, Thiêm Hạ khẩn trương, quỡn chí cởi ngoại bào, y phục mặc bên trong cũ sờn bó chặt, eo, chân đều lộ ra ngoài, dưới ánh mặt trời, nước da trắng trẻo sáng trong như lấp lánh ánh nắng, Tiểu Bảo muốn nhắm mắt lại, nhưng con mắt không chịu nghe lời.

Đầu y nóng ran, từ đầu đến cuối đều tê dại quay cuồng, mặc dù đã tỉ mỉ chỉ cho Thiêm Hạ những động tác yếu lĩnh, nhưng dường như y cũng không ý thức được mình nói gì.

Kỳ thực học bơi có cái gì yếu lĩnh đâu, ném người xuống nước, ì oạp mấy cái, vậy là biết bơi rồi.

Thực ra là y không dám bảo Thiêm Hạ xuống nước.

Đến lúc đó đường cong lồ lộ, mặc dù đầu gỗ kia là nam nhân làm gì có đường cong, không, hắn hẳn là cũng có đường cong,  nhưng không phải kiểu giống nữ nhân, nếu mình nhìn một cái, nơi ấy chắc chắn sẽ không nghe lời, nguy mất.

“Tiểu Bảo, ta muốn xuống nước, ngươi nói tới nói lui ta vẫn không hiểu”. Thiêm Hạ kháng nghị.

Tiểu Bảo trừng hắn. Ngươi thì biết cái gì?

“Ta muốn xuống nước!” Thiêm Hạ càng sốt ruột.

Đầu gỗ ngươi giỏi lắm, rắp tâm làm khó dễ bản thiếu gia ta hả, Tiểu Bảo nhìn chòng chọc hắn: “Được, xuống nước!” Nói xong, nhấc chân đạp mông hắn, “Ùm” một tiếng, thiếu niên đã tùm xuống nước.

“Khục khục… Tiểu Bảo… Khục khục… Cứu ta…” Thiêm Hạ ở trong nước quẫy đạp thùm thụp, con vịt cạn lần đầu xuống nước, sợ tới la hét gọi người cứu mạng.

Tiểu Bảo ngồi chồm hổm trên bờ, thảnh thơi mà nhìn hắn đạp nước, cau mặt nhăn mũi, má lúm đồng tiền mím sâu, vẻ mặt cười xấu xa.

“Khục khục… Tiểu Bảo… Hụ hụ ——”

Mãi đến khi thiếu niên ở dưới hồ uống mấy ngụm nước, Tiểu Bảo mới cởi ngoại bào, nhảy xuống nước, công phu dưới nước của hắn là do Âu Dương Quân một tay dạy thành, cực kỳ lợi  hại, lúc này đứng ở trong nước, tay phải mở ra đặt trước ngực, tay trái nâng đầu Thiêm Hạ, để cằm hắn tì trên tay phải mình.

“Khụ khụ…” Thiêm Hạ vừa ho vừa liều mạng hít lấy hít để bầu không khí trong lành, chiếc cằm gọn gàng xinh đẹp gác lên lòng bàn tay Tiểu Bảo.

“Còn muốn học nữa không?”

“Tiểu Bảo, không học nữa, ngươi trêu ta, ở trong nước sợ lắm”. Thiếu niên bị hù dọa sắc mặt trắng bệch, thở hồng hộc nói.

“Quỷ chết nhát, ngày bé ta cũng học thế này”

Thiêm Hạ nghe thấy vậy, mếu máo, lúng túng nói: “Thế à, vậy, ta đây cũng…” Còn chưa nói xong, Tiểu Bảo đã rụt tay phải về, khổ thân hắn lại phải quẫy nước.

“Tiểu Bảo, khục khục…”

“Cánh tay dang rộng, đập nước a, giữ người nổi!”

Thiêm Hạ ở trong nước, chân giống như là hư không, cảm giác rất kỳ quái, dù biết rõ Tiểu Bảo sẽ xách hắn lên, nhưng vẫn không ức chế được nỗi sợ hãi, tay chân hắn đều mang ra mà liều mạng quẫy loạn, nhưng người vẫn quyết không chịu nổi.

Toàn bộ cơ thể ngâm trong nước, hít thở không thông, phổi cũng đã muốn nổ, tay chân quơ phải thân thể Tiểu Bảo, còn quản cái gì liền hóa thân thành con bạch tuộc quấn chặt lấy y, sẽ không bao giờ buông tay.

“Này, ngươi ôm ta làm gì a, tay chân bơi đi chứ”. Tiểu Bảo than thở lôi hắn ra.

Thiêm Hạ thở phì phò: “Ta, ta không học nữa”. Cả người ôm dính lấy Tiểu Bảo, đầu còn rúc vào ngực y.

May mà bản lĩnh dưới nước của Tiểu Bảo không tồi, nếu không hai người đều đã chìm xuồng.

“Ngươi có võ công a, cho dù chưa luyện thành chân khí nhưng bế khí so với người thường cũng lâu hơn nhiều! Thực sự không được ngươi cứ chìm béng xuống đáy hồ, chân dẫm lên mặt đất là xong, sao phải sợ!”

Thiêm Hạ càng thấy tủi thân, nhưng bị Tiểu Bảo mắng không giống bị người khác mắng, Tiểu Bảo vẫn là vì muốn tốt cho hắn?! 

Hắn lúc này đã hít thở bình thường trở lại, lơ lửng trong nước, ôm Tiểu Bảo sẽ không bị chìm, lại còn thấy rất dễ chịu.

“Lại lần nữa!”

“Không!” Thiêm Hạ càng ôm chặt lấy Tiểu Bảo.

Toàn thân đều ngâm trong nước lạnh, trên trán Tiểu Bảo lại có một tầng mồ hôi mỏng, y nhịn lâu lắm rồi, nhưng phản ứng ở chỗ nào đó sao có thể bảo nhịn là nhịn được?

Gia hỏa kia bám trên người, sao lại… Dù không giống nữ nhân, thế nhưng, thế nhưng bị hắn ôm, chân còn vòng quanh thắt lưng y, đầu thì tựa lên vai mình, y sắp nóng chết rồi!

Muốn điên luôn!

Mình làm sao thế này?

Y dùng tay túm lấy thiếu niên kéo ra, không ngờ Thiêm Hạ càng ôm chặt hơn, mặt ở trước ngực y cọ tới cọ lui.

“Tiểu Bảo, ngươi bơi à, rất thoải mái nga”

Thoải mái? Tiểu Bảo vẻ mặt không-đỡ-được-ngươi, nhưng nhìn thiếu niên vẻ mặt nhắm nghiền hai mắt rất hưởng thụ, cũng thực sự chầm chậm bơi.

Gia hỏa này, nếu không phải bản thiếu gia võ công tuyệt đỉnh, có thể cho ngươi thoải mái vậy sao? Ngốc!

“Bơi nhanh chút!”

Vì không muốn thiếu niên trở nên sợ nước, Tiểu Bảo hết cách đành phải bơi ngửa, để Thiêm Hạ úp sấp trên người y.

“Ha ha, chơi vui ghê”

Tiểu Bảo vận nội lực, toàn thân nổi trên mặt nước, khắp cổ đều là hơi thở ấm áp của thiếu niên, bên tai ăm ắp tiếng cười giỡn “ha ha” của đầu gỗ này, y biết nơi nào đó của mình đã bắt đầu biến hóa.

Quá mất mặt!

May mà ở dưới nước, đối phương cũng không đến nỗi phát hiện!

Y khép hai chân lại, vừa giống trả thù, lại vừa như là phát tiết, ma xui quỷ khiến thế nào, y liền duỗi tay nhéo chiếc mông cong của thiếu niên.

Miết lấy mông hắn, y chỉ cảm thấy tim đập rất nhanh, nhanh đến mức tưởng như nó sẽ lập tức nhảy vọt ra khỏi họng y, chỗ nào kia càng cứng vô cùng, không thể chạm nữa! Mau dừng tay!

Thế nhưng tay y dường như đã không còn chịu sự khống chế của y, không chỉ không cam lòng buông ra, còn chậm rãi vuốt ve cánh mông vểnh kia, thậm chí còn di chuyển lên thắt lưng, vòng eo tinh tế mảnh dẻ.

“Tiểu Bảo, đừng mà!” Thiêm Hạ vặn vẹo, lúc đầu hắn tưởng Tiểu Bảo lại như lần trước, muốn chọc lét hắn, nhưng, nhưng, hình như không thực sự giống lần trước, Tiểu Bảo y… Tay y ở trên người mình cứ nhẹ nhàng đụng tới đụng lui!

Vừa có chút ngứa ngáy, vừa có chút khoan khoái, lại ——

Dù thế nào vẫn là cảm thấy rất nóng, bụng dưới giống như muốn ra nước tiểu, thực kỳ quái!

Thiêm Hạ đột nhiên ngừng giãy dụa, nơi nào rất cứng, mặt đỏ phừng phừng.

“Tiểu Bảo!” Hắn khe khẽ gọi, thanh âm run run, trong khẩn trương lại xen lẫn rụt rè.

Tiểu Bảo choáng váng, đầu gỗ đã biết, biết y…

Mặt y như bốc cháy, quẫn bách lật người kẹp lấy Thiêm Hạ, mấy sải đã bơi tới bờ, muốn quẳng thiếu niên lên bờ.

Ai ngờ Thiêm Hạ vẫn đu bám y, chết cũng không lên.

“Này! Ngươi lên bờ trước đi”. Tiểu Bảo lại vỗ mông hắn, mình không thể lên bờ được sẽ lộ mất, phải ở trong nước giải quyết, gia hỏa này sao cứ lăn qua lăn lại, hết lần này tới lần khác đối nghịch với y.

Thiêm Hạ chôn mặt trong ngực Tiểu Bảo, kỳ thực cả phía sau gáy cũng đã đỏ lựng.

Mình làm chuyện xấu mất rồi, không thể để Tiểu Bảo nhìn thấy.

Tiểu Bảo đã nhịn hết nổi, nào dám đụng chạm thiếu niên thêm nữa, liền thực sự túm lấy con bạch tuộc trên người ném lên bờ, Thiêm Hạ cuống cuồng, tay chân khua loạn, chân va phải thứ gì đó nóng nóng cứng cứng.

Hắn đại khái cũng biết, cái kia, cái kia là…

Lẽ nào Tiểu Bảo cũng làm chuyện xấu giống mình? Nhất thời cảm thấy không còn quá xấu hổ.

Tiểu Bảo gian truân ném được Thiêm Hạ lên bờ, vừa định quay đi giải quyết hậu quả, lại nhìn thấy thiếu niên trên bờ tiết khố cũng hơi trướng căng.

Gia hỏa này cũng… Trong lòng đột nhiên nhẹ nhõm.

Tiểu Bảo ở trong nước, Thiêm Hạ ở trên bờ, hai người đều có chút ít xấu hổ, vừa không dám nhìn, lại vừa muốn nhìn đối phương.

Mặt đỏ bừng, len lén nhìn.

Tiểu Bảo đằng hắng giọng, có phần gian nan nói: “Nam nhân đều như vậy, không sao!”

Thiêm Hạ gục đầu, xoay người, giấu bộ phận xấu hổ kia đi, khe khẽ nói: “Ừ, đại ca từng nói qua”

“Lần sau ta mang ngươi đi nếm thử tư vị nữ nhân nhé”. Tiểu Bảo cứng ngắc nói.

Tưởng tượng cảnh đầu gỗ ôm một cô nương, trong lòng lại cảm thấy không thoải mái.

Không đúng, tiểu hai lúa cũng phải cưới vợ a?!

Thiêm Hạ thanh âm càng thấp: “Không cần”. Thành thân mới có thể làm loại chuyện này.

Tiểu Bảo không nói gì, trong lòng còn bận nghĩ, gia hỏa này làm chi mà ban nãy cũng cứng, nghĩ cái gì hả? Lão tử đâu phải cô nương!

Quả nhiên không thể ở quá gần hắn.

Từ sau lần đi bơi đó, Thiêm Hạ không còn muốn học nữa, Tiểu Bảo càng không muốn dạy.

Hai người vẫn tiếp tục du hồ, nhưng bầu không khí so với mọi ngày đã có sự khác biệt vi diệu.

Thiêm Hạ vốn rụt rè thuần khiết, bị Tiểu Bảo nhìn thấy mình… Ai nha, nghĩ đến liền không ngẩng nổi đầu, ngay cả nhìn Tiểu Bảo cũng không dám nhìn. Mặc dù đại ca nói nam nhân đều sẽ như vậy, nhưng…

May mà Tiểu Bảo cũng như vậy, ha ha…

Hắn vẫn nhớ rõ ràng chân hắn đụng phải nơi vừa cứng vừa nóng kia, sau đó hắn còn nhịn không được lén lút nhìn dưới khố Tiểu Bảo, bất quá tuyệt đối không thể để Tiểu Bảo biết.

Mà Tiểu Bảo thì buồn bực nói không nên lời, trưởng bối gần gũi nhất với y từ nhỏ đến lớn, Sở Lam và Tiểu Liễu, Âu Dương Quân và Thân lão lục, đều là nam nhân yêu nam nhân, y cũng không chán ghét, thậm chí thành quen. Nhưng năm mười lăm tuổi nhìn thấy Tiểu Nha là tiểu thiếp Chu thập thúc mới cưới về, y liền nhận định sau này mình nhất định phải cưới một người vợ.

Nữ nhân tốt lắm, mông cong, ngực đầy.

Sao y lại có phản ứng với cái đồ ngố tàu kia hả?

Không đúng, chắc chắn có chỗ nào đó không đúng!

Rốt cuộc, trải qua ba ngày sống trong bầu không khí đầy xấu hổ, Tiểu Bảo quyết định tách khỏi Thiêm Hạ, tiếp tục hành trình một mình tìm vợ.

Nhưng mỗi lần muốn mở lời, lại cảm thấy gian nan trắc trở vạn phần.

Đầu gỗ lúc ăn cơm, liều mạng tống thức ăn vào miệng, ăn ngon lành như vậy, nhìn hắn ăn thực sảng khoái, so với chính mình ăn còn cảm thấy vui vẻ hơn. Lúc này nói phải chia tay, rất thiếu đạo đức!

Đầu gỗ lúc cùng mình nói chuyện luyện công, mặc dù không thích bình minh sớm, là một con ma nhà họ lười, nhưng khi ấy lại rất chăm chú, kỳ thực óc hắn cũng không phải quả nho. Lúc này nói phải chia tay, cũng không được đi?

Đấu tranh mãi, y mới dám mở miệng: “Tiểu Hạ”

Thiếu niên sẽ nhìn y, miệng khô lưỡi đắng, trong lòng gào thét mau nói a, mau nói a!

Nhưng sẽ nói ra: “Buổi tối muốn ăn gì?”

Căng não bại mồm qua hai ngày, y đã không còn có thể rời khỏi Thiêm Hạ.

Bởi vì Sa Lĩnh Nam, Tiết Hoành Chi, Huống Vân Phong, còn có Khanh Cửu, lại xuất hiện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi