(QUYỂN 3) MAU XUYÊN NỮ PHỤ BÌNH TĨNH MỘT CHÚT !!!

Ăn xong chè sen mình nhung nhớ, tâm trạng Hiên Viên Diệt cũng không tốt lên được.

Mỹ vị nhân gian thế này, ai cho Hiên Viên Mặc ăn?

Hắn trầm mặc tự hỏi làm thế nào để bắt cóc Quý phi đi. Nàng ngốc này rất thích Hiên Viên Mặc, nếu hắn nói Hiên Viên Mặc hư tình giả ý với nàng, chắc chắn nàng sẽ không tin.

Nói không chừng còn nghĩ hắn có âm mưu quỷ kế.

Hiên Viên Mặc kiêng kị nhà họ Đường, với tính cách của thằng ngu ấy, sớm muộn gì nó cũng muốn hủy diệt nhà họ Đường. Còn hủy thế nào, có thể động tay chân được.

Hiên Viên Diệt nheo mắt lại, chỉ có thể để nàng ngốc này biết Hiên Viên Mặc lòng lang dạ thú chỉ lợi dụng mình, lúc đó nàng mới tin tưởng hắn, dễ dàng đưa đi hơn.

Nhưng mà... Cách này có thể khiến nàng đau lòng.

Nàng gầy yếu như thế, hắn thật sự không nỡ để nàng đau lòng đến chết.

Đường Quả chống cằm, mỉm cười ngắm Hiên Viên Diệt đang trầm tư, giao lưu với hệ thống, "Mi đoán xem chàng đang nghĩ gì?"

[Nhìn sắc mặt không tốt lắm, ghen à?] Sức hấp dẫn của ký chủ không thể nghi ngờ, hơn nữa Hiên Viên Diệt còn là người quen cũ, chắc chắn không thể thoát khỏi bàn tay của ký chủ.

Chỉ là không ngờ hắn vừa thấy đã u mê, sức chống cự quả thực quá yếu ớt.

"Chàng đang nghĩ làm sao để bắt cóc ta."

Cái gì?? Thẳng thắn đến thế à? Hệ thống tui không hiểu.

"Thật ra nào cần phiền phức như thế, chàng chỉ cần thú vị hơn nữa là bản cung đi theo ngay ấy mà. Đương nhiên, báo thù cũng rất quan trọng."

Rồi, rất tốt, ký chủ đại đại yêu đương cũng không quên thù hận. Cái tính thù dai này đúng là chẳng giống ai.

Đường Quả chợt nhận thấy mày Hiên Viên Diệt dãn ra, dường như đã suy nghĩ rõ ràng. Hắn còn nhếch môi lên cười quỷ quái. Cảm giác được ánh mắt của cô, nụ cười hắn chuyển sang trạng thái cưng chiều ngay lập tức.

Hắn chỉ miệng mình, "Quý phi lau miệng giúp ta."

Đường Quả nghe lời, xong xuôi, cô định thu tay lại thì hắn bắt lấy cổ tay cô.

Hiên Viên Diệt nắm được tay nhỏ mềm mềm, nhéo nhéo một chút rồi ôm lấy eo cô, "Sau này tối nào ta cũng muốn ăn đồ ăn của Quý phi. Ta không kén chọn, chỉ cần nàng làm là được."

"Nếu A Mặc thích, ngày nào ta cũng làm cho chàng. Muốn ăn gì cứ cho người báo trước cho ta là được."

Hiên Viên Diệt vui vẻ, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, "Đồ ăn của Quý phi chỉ có thể cho ta ăn." Hi vọng sẽ có một ngày như vậy, thằng em ngu xuẩn kia không xứng được ăn đồ ăn của nàng.

"Không còn sớm nữa, đi nghỉ thôi."

Chờ nữ tử bên cạnh ngủ say rồi hắn mới dám dùng ánh mắt không giống với Hiên Viên Mặc để nhìn cô, nhìn một chút thôi đã cảm thấy ngây dại. Hắn ôm cô, nhẹ hôn lên gương mặt trắng nõn đáng yêu của cô. Yêu thầm thật mệt mỏi. Hắn không cần gì cả, chỉ muốn cả đời được như thế này.

Đêm đã khuya, Hiên Viên Mặc vẫn chưa ngủ. Hắn đang nghĩ, đến bao giờ nàng mới phát hiện ra hắn không phải Hiên Viên Mặc, đến bao giờ nàng không gọi hắn là A Mặc nữa mà gọi lên một tiếng A Diệt.

Hắn nghĩ, lúc nàng gọi tên hắn, hẳn là sẽ rất hay. Giọng nàng chắc chắn sẽ ngọt vô cùng, ngọt đến tận đáy lòng.

Hắn nhấn giữa hai mi, nhìn nữ tử ngủ say bên cạnh rồi cười khổ. Từ nhỏ đến giờ, hắn muốn cái gì sẽ có cái đó, chỉ khi ở trước mặt nàng mới phải cẩn thận từng li từng tí như thế.

"Nàng phải nhớ kĩ, tên ta là Hiên Viên Diệt, nàng có thể gọi ta là A Diệt." Hiên Viên Diệt thấp giọng lẩm bẩm, ôm chặt lấy Đường Quả rồi nhắm mắt lại.

Nghe được tiếng thở đều đều của Hiên Viên Diệt, Đường Quả mở mắt ra. Nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, cô thấp giọng, "Trên thế giới này nào có chuyện giống nhau như đúc. Nhìn giống thật đấy, nhưng thực ra vẫn có chỗ không giống."

"Ta nhớ kĩ, tên chàng là Hiên Viên Diệt, không phải là Hiên Viên Mặc. Về sau sẽ có ngày ta gọi chàng là A Diệt. Nhưng với điều kiện, chàng phải ngoan, phải nghe lời."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi