(QUYỂN 3) MAU XUYÊN NỮ PHỤ BÌNH TĨNH MỘT CHÚT !!!

Xuân Tuyết vừa mở miệng, An Ngưng Hương đã cảm thấy không ổn.

Nhưng lời đã nói ra rồi, đành phải đâm lao theo lao. Nếu nàng quát cung nữ của mình sẽ tự chứng minh rằng nàng làm Hoàng hậu lại nhu nhược.

Nếu bị truyền ra, nàng làm Hoàng hậu còn sợ Hoàng quý phi, vậy không chỉ trong cung mà thậm chí cả Thiên Tần sẽ chê cười nàng.

Cho nên, hôm nay nàng cần Hoàng quý phi hành lễ.

Đường Quả không thể không buồn cười, "Xuân Tuyết là đồng đội heo đúng không? Một con cung nữ nho nhỏ mà dám quát bản cung, bản cung không hành lễ với một hoàng hậu chưa được sắc phong thì cùng lắm cũng chỉ bị nói là kiêu ngạo."

"mà nó lại dám quát bản cung, mạo phạm bản cung thế này, bản cung đương nhiên muốn thưởng lớn."

[Ký chủ đại đại, trong cốt truyện có viết Xuân Tuyết là đồng đội heo chuyên tạo chướng ngại vật chọc phiền toái cho nữ chính mà?]

Đường Quả giật mình, "Ờ quên đấy, phần kịch chính của An Ngưng Hương giờ mới bắt đầu."

An Ngưng Hương vẫn chờ Đường Quả phản ứng, không ngờ rằng cô chỉ ngẩn người ra. Nàng nắm chặt khăn tay lại, Hoàng quý phi quá kiêu ngạo.

Xuân Tuyết thiếu kiên nhẫn, "Gọi một tiếng Hoàng quý phi là còn tôn trọng người. Trước Hoàng hậu nương nương là An Hiền phi đã hành lễ với ngài rồi, hiện giờ chủ tử thành Hoàng hậu, thỉnh Hoàng quý phi nương nương tuân theo quy củ."

Đường Quả bực mình, Xuân Tuyết vào cung lăn lộn bao năm rồi mà không học được cái gì à?

Nghĩ rằng An Ngưng Hương thành hậu thì địa vị được củng cố?

An Ngưng Hương là Hoàng hậu, lại còn được Hoàng đế sủng ái, đối thủ của nàng ta là cả hậu cung đấy.

Cả đời phải thận trọng, xử lý chuyện hậu cung công bằng rồi còn phải phòng ngừa hãm hại ngấm ngầm, An Ngưng Hương làm hậu cũng không dễ dàng gì.

"Ngươi tên gì?"

Đường Quả mỉm cười nhìn chằm chằm vào Xuân Tuyết. Xuân Tuyết đang muốn ngẩng đầu ưỡn ngực, nhưng nhìn đôi mắt thấu triệt của cô, không chịu được mà lui về sau, giọng yếu đi, "Nô tì tên Xuân Tuyết."

"Ngươi biết bản cung là Hoàng quý phi, chủ tử ngươi là Hoàng hậu, vậy sao ngươi lại không biết bản cung là Hoàng quý phi còn ngươi chỉ là một cung nữ?"

Một câu khiến Xuân Tuyết trắng mặt, ngay cả An Ngưng Hương cũng căng thẳng.

"Mai Lan, bản cung cực kỳ không thích có người khua tay múa chân quát bản cung, vả miệng."

"Hoàng quý phi..." An Ngưng Hương hơi sốt ruột, "Xuân Tuyết là người của bản cung, chẳng lẽ Hoàng quý phi xử tội không cần hỏi qua bản cung?"

Đường Quả cười nhạo một tiếng, "Hoàng hậu nương nương quản người không nghiêm, nếu không phải bản cung không hiểu lý lẽ, biết được Xuân Tuyết không đại biểu cho Hoàng hậu, cũng biết chuyện không phải do Hoàng hậu phân phó, chỉ sợ đã sớm sinh ra khoảng cách với Hoàng hậu."

"Nghe nói Xuân Tuyết đã đi theo Hoàng hậu từ nhỏ, người bên mình nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt, không thể nhận ra được chỗ sai, vì thế tự nhiên mà đã xem nhẹ khuyết điểm. Nhưng nơi này là hoàng cung, nếu Xuân Tuyết còn tái phạm, chỉ sợ lần sau mạng cũng không còn."

Xem đi, bản cung chỉ vả miệng mà thôi, không cần đầu của nó, còn nhân từ chán.

"Mai Lan, bắt đầu đi, phải cho nó nhớ kĩ, đỡ phải nghĩ rằng có Hoàng hậu làm chỗ dựa là có thể diễu võ giương oai không để ý mặt mũi của Hoàng hậu, chọc phiền phức cho Hoàng hậu rồi liên lụy đến Hoàng hậu."

"Chuyện này mà truyền ra ngoài, người ngoài sẽ nói Hoàng hậu trị người không nghiêm, không có năng lực, không xứng làm hậu. Bản cung không muốn thế."

"Hoàng hậu đang mang thai, không nên nhìn, chuyện xử phạt cứ để bản cung lo."

"Mai Thanh, đưa Hoàng hậu về cung, cẩn thận một chút."

An Ngưng Hương còn chưa kịp phản ứng đã được một cung nữ lanh lẹ dẫn đi. Ra xa rồi nghe thấy tiếng hét thảm của Xuân Tuyết, da đầu nàng tê dại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi