(QUYỂN 3) MAU XUYÊN NỮ PHỤ BÌNH TĨNH MỘT CHÚT !!!

"Hai em nếu có rảnh rỗi thì cứ đến chỗ bản cung chơi." Đường Quả mỉm cười thân thiện, "Gần đây bản cung tập được cách pha trà mới, còn tìm được mấy công thức làm mặt nạ khá hay, các em thích thì cứ đến thử."

Mạnh Đức phi và Doãn Thục phi gật đầu liên tục. Cầu còn không được, mặt nạ của Hoàng quý phi thực sự rất tốt.

Trước kia các nàng mất ngủ, hôm sau da đã cực kỳ thô ráp. Được Hoàng quý phi dạy cách điều chế mặt nạ, chưa đến ba ngày, da lại trở nên trắng nõn, còn tốt hơn trước rất nhiều.

Hoàng quý phi không chỉ làm mặt nạ mà còn có thể làm cả son phấn, so với mua ngoài còn tốt hơn.

Lại nữa, Hoàng quý phi còn chia sẻ cho các nàng sách dạy nấu ăn, không nhiều dầu mỡ mà cũng không quá nhạt nhẽo, ngày nào ăn xong sắc mặt các nàng cũng tốt hơn một ít.

Hoàng quý phi thật là bảo bối trong các bảo bối.

Hai người yên lặng khích lệ bản thân, cả đời phải ôm chặt lấy cái đùi to này.

Các nàng không phải đồ ngốc, Hoàng quý phi đối đầu với Hoàng hậu mà Hiên Viên Mặc lại không dám làm gì Hoàng quý phi, xem ra còn có bí mật nữa.

Hoàng quý phi chỉ ở trong cung, vì sao lại có những thứ đồ xuất chúng như thế, thật đáng để suy ngẫm.

Càng nghĩ càng thấy Hoàng quý phi có hậu chiêu khó lường, không phải là không có chỗ dựa chỉ buôn nước bọt như lời đồn thổi.

Các phi tần cũ trừ An Ngưng Hương là Hoàng hậu, chỉ có Lan Chiêu nghi đứng về phía An Ngưng Hương, còn lại cả ngày đều chạy đến chỗ Đường Quả.

Kì quái là, các cung phi đó thường xuyên châm chọc, ngáng chân nhau, vậy mà lại vui vẻ đến cung Hoàng quý phi làm ầm ĩ.

Vẫn như cũ, không ít cung phi đi ra mặt đỏ tía tai, số còn lại đứng dậm chân oán giận.

"Tính tình Hoàng quý phi quá kém."

Cung nhân cẩn thận thảo luận, "Chắc trong lòng không chịu được nên muốn chèn ép các cung phi này."

"Cũng khó trách. Hoàng quý phi luôn được sủng ái, giờ Hoàng hậu không phải nàng ta, còn sắp đến đại điển, không thoải mái cũng là chuyện thường. Đáng thương các nương nương khác phải chịu cơn giận của nàng ta."

Hai cung nhân thảo luận hai câu, xa xa có tiếng động, sợ bị người nghe được, vội vàng chạy đi.

"Tính tình Hoàng quý phi không tốt?" Hà Chiêu viện từ trong tối đi ra, nhìn Từ Chiêu Dung, "Chắc chắn đấy?"

"Thật ra thì có đôi khi tính tình Hoàng quý phi không tốt thật." Từ Chiêu dung ngầm đồng tình, "Ví như, ai chọc giận người, người không hề lưu tình, xử lý xong nói tiếp."

Hà Chiêu viện nhớ lại chuyện đại cung nữ Xuân Tuyết bị dạy dỗ, không nhịn cười được, "Cũng đúng."

Sau chuyện đó, Hiên Viên Mặc còn tự lên tiếng rằng Hoàng quý phi không cần hành lễ với ai, thật kỳ quái.

"Nhưng thật sự Hoàng quý phi không có chèn ép chúng ta." Hà Chiêu viện bĩu môi, mấy người này biết cái quái gì, "Rốt cuộc là ai truyền ra là Hoàng quý phi khắt khe với chúng ta thế?"

"Có đôi khi Hoàng quý phi vẫn chèn ép chúng ta." Từ Chiêu dung nghịch thỏi son mới, "Ví dụ như lúc chơi bài, Hoàng quý phi có thể để ai đó đến cái yếm cũng không còn."

Hà Chiêu viện cắn chặt răng, "Từ Chiêu dung cẩn thận cái mồm, ai thua yếm?"

"Èo èo, có người thua đến ba cái yếm, còn muốn giả vờ như không ai biết?" Từ Chiêu dung không khách khí gì mà châm chọc, thấy Hà Chiêu viện đỏ mắt sắp giận, vội tóm lấy đại cung nữ rời đi, "Đỡ bản cung đi, cẩn thận có đồ điên muốn lên cơn cắn bản cung."

"Từ Chiêu dung, ngươi đứng lại cho bản cung! Đồ hèn hạ Từ Chiêu dung kia!" Hà Chiêu viện lớn tiếng hét, khó thở dậm chân tại chỗ. Người ngoài nhìn vào biết ngay là nói không lại Từ Chiêu dung.

Cung nữ thái giám phía xa xa cúi đầu xuống, xem đi, hậu cung không yên nổi, ngày nào cũng có cung phi nháo.

____

Editor: Chưa thấy hậu cung nào đáng iu như hậu cung này =)))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi