(QUYỂN 3) MAU XUYÊN NỮ PHỤ BÌNH TĨNH MỘT CHÚT !!!

Hiên Viên Mặc nghĩ thật hay, cứ tưởng là có thể dùng cả quãng đời còn lại để đền bù cho người mình yêu, nhưng mà chuyện hắn làm lại chẳng phải phải bí ẩn gì.

Kẻ này đúng là xui xẻo, uống nước cũng dắt răng.

Hạ triều, hắn đang nghĩ xem nên tặng gì cho Hoàng quý phi thì Lý công công đã lo lắng chạy đến. Hắn hỏi, "Làm sao thế?"

"Hoàng thượng, có chuyện lớn rồi! Hoàng hậu với Lan Chiêu nghi đang đến cung của Hoàng quý phi." Lý công công xem như đã hiểu Hoàng thượng quan tâm đến Hoàng quý phi như nào, không dám nói qua loa.

Sắc mặt Hiên Viên Mức tái đi, ngay lập tức nhớ ra An Ngưng Hương cũng biết bí mật của hắn. Hắn không làm gì nữa, vội ba chân bốn cẳng chạy tới cung Hoàng quý phi.

Lý công công chỉ cảm thấy xẹt quá một cái, người đã không thấy tăm hơi, vội vàng đuổi theo.

"Sao Hoàng hậu hôm nay lại rảnh rỗi đến đây?"

An Ngưng Hương được Xuân Tuyết đỡ, nhìn thẳng vào mắt Đường Quả. Nàng đột nhiên nhận ra, gương mặt Hoàng quý phi càng ngày càng đẹp, năm tháng dường như rất ưu đãi cô, căn bản là không để lại dấu vết gì.

Đôi mắt long lanh xinh đẹp kia, nhìn thôi đã đủ mất hồn. Bỏ qua những chuyện khác, vẻ ngoài của Hoàng quý phi thật không ai có thẻ sánh kịp.

Hôm nay nàng đến đây chỉ để làm một chuyện, là phá hủy hi vọng của Hiên Viên Mặc. Hiên Viên Mặc làm rất tốt, không cho nàng một tia hi vọng nào, còn tưởng dùng đến nhà họ An là có thể dỗ được nàng.

Kì thật có cũng như không thôi. Nàng không phải đích tiểu thư của nhà họ An, mẹ nàng cũng không phải là người được An đại nhân nạp thiếp hẳn hoi, chỉ là bị cướp về.

Nếu nàng không được Hiên Viên Mặc lựa chọn, không được làm Hoàng hậu, nhà họ An căn bản không quan tâm đến nàng.

Trước kia nàng đã nhận được thư mẹ nàng muốn xuất gia. Lúc nàng đã yên ổn vị trí Hoàng hậu, bà dứt khoát rời khỏi nhà họ An để đi tu.

Vì tình yêu của Hiên Viên Mặc mà nàng quên đi lời dặn của mẹ.

Cũng có thể là vì nàng không cam lòng. Nàng hoài thai long tử, theo tính tình của Hiên Viên Mặc, có lẽ là đứa con nối dõi duy nhất của hắn. Trừ khi nàng gϊếŧ Hoàng quý phi, còn không Hiên Viên Mặc sẽ không gϊếŧ nàng.

Đột nhiên cảm thấy thật buồn cười. Sinh mệnh nàng đã từng trông mong như thế lại bị nàng lấy ra lợi dụng.

Hôm nay nàng đến đây để chọc thủng mặt nạ giả dối của Hiên Viên Mặc. Hiên Viên Mặc phụ nàng, nàng cũng không để cho hắn đạt được mục đích. Dựa vào cái gì mà tất cả hậu quả đều là An Ngưng Hương nàng phải chịu?

Nàng nhận tình yêu của hắn, trả lại tấm lòng chân thành của mình, cuối cùng lại được kết quả như thế này.

"Hôm nay bản cung đến đây là vì muốn tâm sự với Hoàng quý phi."

Đường Quả không thèm đứng dậy, nhấp trà, "Nói chuyện gì?"

An Ngưng Hương cũng không câu nệ, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, "Muốn nói rất nhiều, cái gì cũng muốn nói." Nàng quét mắt nhìn trang trí trong cung của Hoàng quý phi, trong lòng chua xót. Hiên Viên Mặc đúng là sủng ái Hoàng quý phi thật.

Nàng hít sâu một hơi, cố gắng nở một nụ cười, "Phải chúc mừng Hoàng quý phi phục sủng trước đã."

"Hoàng hậu đến đây chỉ vì nói cái này?"

"Đương nhiên là không."

An Ngưng Hương nói tiếp, đột nhiên cúi người xuống nhìn lư hương tinh xảo. Hôm nay không dùng hương. Nàng biết được, Hoàng quý phi thích dùng hương vào giờ ngọ, nên mới cố đến lúc gần giữa trưa, "Hoàng quý phi vẫn còn đốt hương này?"

Ban đầu nàng cũng không biết là hương này có vấn đề, sau lại nghe được Lan Chiêu nghi nói. Nếu muốn hỏi vì sao Lan Chiêu nghi lại giúp nàng, đây thật là một chuyện cười.

Lan Chiêu nghi là tâm phúc của Hiên Viên Mặc, có lẽ là vì thật lòng yêu Hiên Viên Mặc, nên đương nhiên không muốn Hoàng quý phi được sống tốt.

Nàng biết, người tìm hương này là người quen của Lan Chiêu nghi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi