(QUYỂN 3) MAU XUYÊN NỮ PHỤ BÌNH TĨNH MỘT CHÚT !!!

Đường Quả cúi đầu xuống, thấp giọng, "Làm sao ta lại không biết hương Trữ Thần có vấn đề chứ? Từ ngày hắn cho ta, ta đã dùng, dùng nhiều thành nghiện, không bỏ được."

An Ngưng Hương từ lãnh đạm đến khiếp sợ, không thể tin tưởng được mà nhìn Đường Quả.

Hoàng quý phi đã biết ngay từ đầu???

Còn cam tâm tình nguyện dùng???

An Ngưng Hương cảm thấy cả người lạnh run lên, đã biết vì sao còn giả vờ như không biết?

"Còn chuyện ngươi nói người ban ngày và người ban đêm không phải cùng một người...." Đường Quả mỉm cười nhìn An Ngưng Hương, rồi quay sang nhìn Hiên Viên Mặc, "Các ngươi thật sự nghĩ rằng, có hai người giống nhau như đúc, từ vẻ ngoài đến cử chỉ, tính cách, rồi đến các hành vi đều giống y như nhau?"

Lòng Hiên Viên Mặc trầm xuống, vô thức lui về phía sau từng bước, máu trong người chảy ngược. Hắn mở miệng ra, muốn nói không, không phải như thế, thật sự không phải, nàng nghe ta giải thích... Không, chúng ta thật ra có thể bắt đầu lại. Hắn đã biết được sự thật, tuyệt đối không thể tổn thương nàng thêm nữa, sẽ cẩn thận che chở nàng, thực hiện những lời đã nói với nàng trước kia.

Yêu nàng, sủng nàng, che chở nàng, dựa vào nàng...

Nhưng lúc này, cuối cùng hắn cũng thấy được ánh mắt Hoàng quý phi nhìn hắn không còn chút tình cảm, không biết đã tiêu tán từ bao giờ.

Phát hiện này khiến hắn khủng hoảng, luống cuống, muốn đào lỗ để chui xuống, rời khỏi nơi này.

"Từ đêm đầu tiên ta đã biết cả hai không phải một người."

Đường Quả bình tĩnh nói ra những lời này, đại não Hiên Viên Mặc nổ tung, không còn một tia hi vọng nào.

Nàng đã biết ngay từ đầu!

Hiện giờ, cẩn thận nghĩ lại, nàng đã không chỉ hỏi hắn một lần, "A Mặc, chàng có thật lòng với ta không?"

Một câu này hỏi bao nhiêu lần, hắn chưa từng đếm qua.

Nhưng câu trả lời của hắn lúc nào cũng là, "Đương nhiên". Hai chữ ngắn gọn, rồi đuổi nàng đi.

Khi nàng cúi đầu mỉm cười nói "hiểu rồi", hẳn là đang nghĩ, hắn lừa nàng, hắn nói láo, chắc là rất khó chịu.

Hắn phong hậu, nàng nói nàng không sợ bị phỉ nhổ, chỉ cần hắn không lập hậu, nàng nguyện ý đứng ra, có bị chửi rủa nhiều hơn nữa nàng cũng không sợ.

Chẳng lẽ lúc đó nàng cho hắn một cơ hội cuối cùng?

Hắn nhớ lại, đã lâu nàng không gọi hắn là A Mặc, chỉ gọi là Hoàng thượng.

Càng nghĩ, sắc mặt Hiên Viên Mặc càng trắng, liên tục lùi về sau, há mồm gọi, "Hoàng quý phi, không, Quả Nhi." Cái tên này hắn đã muốn gọi từ lâu rồi.

Nhưng nữ tử chỉ mỉm cười lắc đầu, "Tất nhiên là chuyện gì cũng đã nói hết, ta cũng có chuyện khác muốn tuyên bố với các ngươi."

Trực giác nói cho Hiên Viên Mặc và An Ngưng Hương biết, đây không phải là chuyện tốt.

"Hiên Viên Mặc, người ngươi đưa cho ta ấy à..." Đường Quả cười nhạt, đường hoàng tùy ý đứng lên, kết hợp với gương mặttinh xảo kia thật giống yêu tinh, "Bản cung rất vừa lòng với A Diệt, nên muốn tuyên bố rằng từ nay về sau, A Diệt là người của bản cung."

An Ngưng Hương trợn mắt, chuyện này... Không giống với mục đích của nàng. Hoàng quý phi vừa rồi còn trưng ra vẻ cô đơn, sao giờ lại lật mặt nhanh như thế? Dáng vẻ suиɠ sướиɠ kia là nàng đang mơ hay là bị ảo giác?

"Quả Nhi, trẫm..."

Đường Quả thản nhiên liếc Hiên Viên Mặc, ánh mắt dừng lại phía sau hắn, "A Diệt, sao chàng còn không mau xuất hiện? Chẳng lẽ chàng muốn đuổi thiếp ra ngoài?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi