(QUYỂN 3) MAU XUYÊN NỮ PHỤ BÌNH TĨNH MỘT CHÚT !!!

Một hồi tuồng kịch lấy cái kết là Hiên Viên Mặc chật vật rời đi.

Hắn suy sụp, cũng quên cả tính sổ với An Ngưng Hương.

Còn An Ngưng Hương cũng mờ mịt hoang mang được Xuân Tuyết đưa về cung. Chuyện ngày hôm nay quả thực là ngoài sức tưởng tượng của nàng.

Người Hiên Viên Mặc tìm cho Hoàng quý phi là anh sinh đôi của hắn, nàng đã mơ hồ nghe được Hiên Viên Mặc gọi người đó là Hoàng huynh.

"Chuyện hôm nay tuyệt đối đừng để lộ ra ngoài." An Ngưng Hương dặn dò Xuân Tuyết. Bí mật này mà lộ ra, chờ đợi chỉ có cái chết.

Hiện tại đầu óc nàng vô cùng loạn, không biết nên làm gì. Nàng vốn định phá đi hi vọng của Hiên Viên Mặc, thật không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như thế, khiến nàng phải vô phương cứu chữa.

Xuân Tuyết cũng vô cùng sợ hãi. Thị biết Hoàng quý phi kiêu ngạo, nhưng lại không biết lại kiêu ngạo đến mức đó, không sợ bất kỳ cái gì, còn dám đứng trước mặt Hoàng thượng nói muốn nɠɵạı ŧìиɦ.

Thị chợt cảm thấy, lần trước còn sống trở về từ chỗ Hoàng quý phi đã là quá may mắn.

Thị vội gật đầu, xoay người ra ngoài, dặn dò những người khác, nhưng chưa được bao lâu đã phải chạy vội về.

An Ngưng Hương trầm xuống, "Làm sao thế?"

"Nương nương, sợ là không được. Hoàng quý phi cùng vị kia ngang nhiên đi dạo trong ngự hoa viên, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của người khác."

An Ngưng Hương suýt bật dậy, khó tin hỏi, "Nàng ta điên rồi?"

Hoàng thượng vừa mới về tẩm cung, lúc này đưa người đến ngự hoa viên không phải lấy cớ cho người ta à?

"Chắc là đã không muốn sống rồi." An Ngưng Hương cũng không hiểu được, sao trong hậu cung này lại có người kiêu ngạo ngang ngược như thế. Cái gì cũng không sợ, cái gì cũng không chú ý, chỉ cần vui vẻ nhất thời.

Hội Mạnh Đức phi, Doãn Thục phi cũng nghe được tin tức. Nghe nói, Hoàng quý phi và một nam tử giống hệ Hoàng thượng dựa vào nhau đi dạo ngự hoa viên.

Hoàng quý phi không đi được, nam tử đó cõng đi.

Hoàng quý phi nhìn trúng bông hoa nào đẹp mắt, ngay lập tức nam tử đó đặt người sang một bên rồi vào trong bụi hoa hái hoa cho.

Ai cũng nghĩ rằng Hoàng quý phi đã điên rồi.

Người nhát gan không dám tới nhìn, sợ bị diệt khẩu.

Mạnh Đức phi, Doãn Thục phi chạy đến, từ xa đã thấy Hoàng quý phi trên lưng nam tử. Nam tử dùng khinh công chạy trên mặt nước, Hoàng quý phi ôm cổ hắn, cười tít mắt, còn ghé tai hắn nói thầm vài câu, không biết nói gì mà để nam tử cười lên suиɠ sướиɠ. Nụ cười tà mị đó hoàn toàn khác với Hiên Viên Mặc.

Hình ảnh này khiến tất cả hóa đá tại chỗ.

"Hoàng quý phi cười vui thật." Hà Chiêu viện nói một câu, "Chưa bao giờ thấy Hoàng quý phi vui vẻ như thế, có lẽ đây mới là người."

"Đức phi tỷ tỷ thấy sao?" Doãn Thục phi có hơi lo lắng, "Hoàng quý phi điên rồi đúng không?" Bằng không, sao dám đi dạo ngự hoa viên với một nam tử khác?

Mạnh Đức phi lắc đầu, "Không biết nữa, nhưng ta thấy chuyện không có đơn giản vậy, cứ xem thế nào đã."

"A Diệt, đưa thiếp lên đi."

Đường Quả thấy người đã đến gần, liền ghé vào lưng Hiên Viên Diệt, ôm cổ hắn rồi thì thầm bên tai hắn. Hiên Viên Diệt nhảy lên, bay đến đình rồi cẩn thận đặt cô xuống đất.

Hội Mạnh Đức phi chứng kiến được hết toàn cảnh.

Mấy người nhìn nhau, rồi cùng vào trong đình.

Vốn không ai mở miệng, nhưng rồi Doãn Thục phi không nhịn được, "Hoàng quý phi tỷ tỷ, người đây là..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi