(QUYỂN 3) MAU XUYÊN NỮ PHỤ BÌNH TĨNH MỘT CHÚT !!!

Phượng Phi Linh nghe tiếng, vội bay tới.

Nơi này là một môn phái nhỏ phát hiện ra. Các môn phái khác tranh nhau mỏ linh quặng, dẫn đến cái kết là môn phái nhỏ đó bị diệt môn.

Ả sớm lấy đi coi như tạo phúc.

Phượng Phi Linh cong môi lên, cười tươi như nắng, "Có phải Linh Thạch không?"

Sắc mặt đệ tử Tinh Nguyệt môn cổ quái, chìa ra một khối đá trứng ngỗng, "Phượng sư tỷ, không phải linh thạch, là đá Nga Đản." Tuy đều là đá, nhưng cực kì khác nhau.

Phượng Phi Linh sửng sốt, "Sao lại thế chứ?" Ả nhớ rõ ràng là ở đây có linh thạch.

"Hay là các ngươi vẫn chưa đào đến?" Ả chỉ biết là có mỏ quặng linh thạch ở đây, nhưng sâu bao nhiêu, rộng đến mức nào thì không rõ lắm.

Trong lòng ả có hơi lo lắng, nếu không có gì thì cũng thôi, nhưng mà nếu đào ra toàn đá Nga Đản, vậy thì sẽ vô cùng mất mặt.

Ả vốn đã nói rằng ở đây có linh thạch.

Đệ tử Tinh Nguyệt môn không nói nhưng trong lòng vẫn có hơi bất mãn.

Phượng Phi Linh tuy biết điều nhưng vẫn khá kiêu căng. Có thiếu tông chủ Ma tông che chở, lại được chưởng môn của bọn họ bảo vệ, thực lực cũng là kỳ Nguyên anh, căn bản là không ai dám đụng đến ả.

Ả vừa kiêu ngạo vừa phách lối.

Phượng Phi Linh không tin, yêu cầu tìm tiếp, kết quả tìm ra được một đống đá.

Đủ loại hình thù kì quái, bày ra còn trông khá thuận mắt.

Sắc mặt Phượng Phi Linh không tốt lắm. Ả âm u nhìn đống đá, nắm chặt tay lại.

"Linh Nhi, chắc ở đây không có linh thạch đâu." Lãnh Dạ Lăng vỗ vai ả an ủi, "Nếu nàng thiếu linh thạch, có thể hỏi ta."

Phương Phi Linh không vui chút nào. Không biết tên nào đến trước lấy hết linh thạch đi, còn lấy đá để thay thế.

Ả cũng không nghi ngờ có người khác trọng sinh. Nếu có, chắc chắn sẽ giống như ả, tuyệt đối không phải người mờ nhạt trong đám người thường.

Có lẽ là vì ả trọng sinh khiến đời này quá khác đời trước nên gây ra cải biến vận mệnh.

Ả cũng đã từng nghe chuyện người trọng sinh, một người trọng sinh có thể thay đổi vận mệnh của vô số người.

"Thôi, không đào nữa. Chúng ta đi chỗ khác."

Ả biết rất nhiều nơi có tài nguyên tốt, ả muốn lấy hết tất cả đi.

Còn những thiên tài của giới tu luyện, khỏi cần xuất hiện. Dù sao những người đó cũng có ân oán với ả, dùng những tài nguyên này rồi bị ả gϊếŧ chết cũng lãng phí, không bằng tài nguyên ở trong tay ả ngay từ đầu.

"Muội tử, đánh chuyển hết tất cả?" Mạc Vân Thiên nhìn mảng lớn linh dược trước mặt, "Có thể sống được không? Nếu như không sống được, còn không bằng giữ lại ở đây, phái người đến trông giữ.

Những linh dược này có rất nhiều, đa số vẫn còn non, nếu đánh chuyển xảy ra vấn đề thì thật đáng tiếc

"Cứ bảo đệ tử đào đi, về tông môn tôi chăm cho."

Mạc Vân Thiên nhớ đến bản lĩnh của Đường Quả, cũng không do dự nữa Hắn phân phó đệ từ đào linh dược, đào đến tận rễ, một gốc cũng không để lại.

Nói đùa, sao phải để lại chứ, đây là phát hiện của bọn họ đấy.

Lúc bọn họ sắp đào linh dược, Đường Quả lại chuẩn bị một ít giống cỏ dại, cho vào trong một cái hộp.

Mạc Vân Thiên không hiểu gì, ngược lại Bạch Vô Thanh không nhịn được mà hỏi, "Nàng định vung ra rồi thúc đẩy sinh trưởng?"

Mạc Vân Thiên: "..." Trời ạ! Còn có thể như thế được à?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi