(QUYỂN 3) MAU XUYÊN NỮ PHỤ BÌNH TĨNH MỘT CHÚT !!!

Chỉnh đốn phân đà Phi Sa rất thuận lợi, trong giới tu luyện, thu phục thế lực nhỏ kiểu này vô cùng đơn giản. Bạo lực tốt ở chỗ đấy, có thể khiến bọn họ phục tùng.

Về phần thật lòng ấy à, ở giới tu luyện là không tồn tại. Chỉ cần Ma tông càng ngày càng lớn mạnh, khiến tất cả hiểu rằng theo Ma tông sẽ được lợi, sẽ không ai phản bội Ma tông.

Mà Ôn Ý sống cũng rất thoải mái. Cậu có thiên phú tốt, chẳng qua là công pháp cơ duyên của cậu bị người ta cướp đi sớm thôi. Giờ đã thành đệ tử của Đường Quả, có được công pháp tốt, lại có vô số tài nguyên, đương nhiên tu vi sẽ tăng lên.

Mỗi lần cậu thấy Đường Quả sẽ cực kì ngoan ngoãn, mặt mũi tràn đầy cảm kích, vừa tôn kính vừa hòa hiếu với Đường Quả.

Cậu nhận ra cậu càng tôn kính Đường Quả, vị tên Bạch Vô Thanh kia sẽ không dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn cậu. Cậu không phải là người ngu, nam tử này chắc chắn là người yêu sư phụ.

"Ôn Ý."

"Có đệ tử ạ." Ôn Ý chắp tay khom lưng, mười phần cung kính, hai mắt sáng lên.

"Con tu luyện cho tốt. Về sau con sẽ có rất nhiều sư đệ sư muội, con là đại sư huynh phải chăm lo cho bọn họ."

Ôn Ý ngơ ngác, về sau sẽ có rất nhiều sư đệ sư muội? Sư phụ có ý gì?

Nhưng thấy sư phụ chỉ nhìn bản đồ, không ngừng cười cười suиɠ sướиɠ, cậu cũng không hỏi nhiều.

Có được ngày hôm nay không dễ dàng gì, cậu không muốn mất một sư phụ tốt như thế, nên gật đầu, "Đệ tử nhất định sẽ tu luyện thật tốt, về sau chăm sóc cho các sư đệ sư muội."

Cậu phải cố gắng, không được để sư phụ phiền lòng.

Bạch Vô Thanh không nhịn được mà xen vào, "Nếu kiếm thuật của ngươi có vấn đề, có thể tìm ta."

Đường Quả liếc hắn một cái, hắn vẫn thản nhiên, "Nhàn quá không có việc gì làm, Tiểu Quả cứ làm việc của nàng đi, ta am hiểu kiếm thuật, sẽ có lợi cho Ôn Ý hơn."

"Vậy Ôn Ý nghe theo đi, anh ta thật sự là một tay kiếm tốt." Đường Quả thấp giọng cười, "Trước kia ta năn nỉ mãi cũng không chịu tự mình dạy ta, chỉ ném một bản kiếm phổ cho ta tự học."

Bạch Vô Thanh: "..."

Ôn Ý: "..."

"Nếu Tiểu Quả muốn luyện, lúc nào cũng được." Bạch Vô Thanh vội vàng nói, gương mặt lãnh đạm kia có hơi biến sắc, khiến Ôn Ý nhận ra được gì đó.

Nam tử này chắc chắn có chuyện xưa không thể nói ra được với sư phụ.

"Ta không hứng thú với kiếm thuật nữa." Đường Quả đọc bản đồ, giọng nói có mấy phần lạnh nhạt, vào trong tai Bạch Vô Thanh như đang nói rằng, ta cũng không hứng thú với anh nữa.

Câu này khiến hắn thất thần hồi lâu.

"Ôn Ý, con có thể gọi anh ta là trưởng lão Bạch, đây là Bạch Vô Thanh của Tinh Nguyệt môn."

Ôn Ý có hơi mất thăng bằng, Bạch Vô Thanh??? Đây không phải nhân vật trong truyền thuyết à?

"Đúng rồi, còn ta từng là đệ tử của anh ta. Một năm trước ta bị phế linh căn rồi bị tông môn trục xuất. Kẻ thù của ta tên Phượng Phi Linh và Lãnh Dạ Lăng. Ôn Ý, con nhớ cho kĩ."

Ôn Ý không khống chế được biểu cảm nữa.

Đệ tử của Bạch Vô Thanh là Đường Quả đúng không? Cậu đã từng nghe nói đến vị thiên tài này, chỉ lớn hơn cậu ba tuổi, chưa đến mười lăm đã kết kim đan. Hiện tại... là sư phụ cậu?

Kẻ thù là Phượng Phi Linh, còn có... Lãnh Dạ Lăng?

Lãnh Dạ Lăng không phải thiếu tông chủ Ma tông à?

"Không cần nghĩ nhiều, ta nói cho con những chuyện này là để con biết, tránh về sau bị lừa gạt. Thôi, đi tu luyện đi."

Ôn Ý lúng ra lúng túng gật đầu, vẫn có hơi không chấp nhận được, cuộc đời của sư phụ thật là đặc sắc.

Cùng chưa đến hai mươi, vì sao sư phụ lại xuất sắc hơn cậu gấp một vạn lần như thế?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi