(QUYỂN 3) MAU XUYÊN NỮ PHỤ BÌNH TĨNH MỘT CHÚT !!!

Đoàn người Ma tông trùng trùng điệp điệp đi theo Đường Quả xét bí cảnh, ai ai cũng hăng hái.

Vì mỗi lần xuất môn, thánh nữ cô cô sẽ mang theo bọn họ thu hoạch rất nhiều. Không phải mở rộng lãnh thổ thì cũng là kiếm được đủ loại tài nguyên tu luyện.

Hiện giờ họ muốn được vào danh sách ra ngoài phải dùng thực lực để tranh đoạt.

Thất bại là không có tư cách đi theo thánh nữ cô cô ra ngoài.

Mạc Vân Thiên nhìn tinh thần của các đệ tử, không thể không thở dài một tiếng, "Muội tử, cô đến đây là may mắn của Ma tông tôi đấy."

Hắn biết Đường Quả ở lại thế giới này không bao lâu, mặt ngoài như là giúp Ma tông phát triển thế lực, thực tế mỗi một chuyện đều có tính toán hết cả.

Ví dụ như, Ôn Ý và Cốc Cầm được cô thu làm đệ tử, không ai là không có thiên phú tuyệt đỉnh, nhất là Cốc Cầm, hắn không ngờ rằng linh căn ngũ hành vốn dĩ là một loại linh căn xuất chúng.

Người ở đây cứ ngỡ linh căn ngũ hành là linh căn phế, hơn nữa người có được linh căn này, mười vạn người chưa tìm được một người.

Một ngày sau, Đường Quả đến bí cảnh.

Trước mắt là một con sông chảy xiết. Lúc bí cảnh mở ra, trong sông sẽ xuất hiện lốc xoáy màu vàng, là cửa vào bí cảnh.

Bí cảnh này cũng là cơ duyên thuộc về một người khác. Người nọ bị bạn thân tính kế, cửu tử nhất sinh giữa dòng sông, bị trôi đến nơi này, vừa hay rơi vào trong lốc xoáy.

Rồi sau đó anh ta có được linh bảo và khế ước với một thần thú, thực lực tăng lên rất nhanh, khôi phục xong về báo thù, trở thành câu chuyện được mọi người ca tụng, thành kẻ mạnh được vô số người theo đuổi.

Thần thú của người này là một con Phượng Hoàng. Phượng Phi Linh đã từng thấy con Phượng Hoàng này, muốn đi sờ, nhưng Phượng Hoàng vốn là một thần thú kiêu căng, làm sao có thể cho người xa lạ sờ, nên đã dùng móng vuốt ném bay ả ra xa.

Vì thế mà bị Phượng Phi Linh ghi hận.

Biết Phượng Hoàng xuất hiện ở đây, ả thừa dịp Lạc Trần bị trọng thương, một kiếm gϊếŧ chết anh ta, rồi khế ước với phượng hoảng.

Ả ghi hận Phượng Hoàng, nên đã động chân động tay khi khế ước, biến khế ước hòa bình thành khế ước chủ tớ, về sau ngày nào Phượng Hoàng cũng bị ả tra tấn.

[Ký chủ đại đại, nữ chính này có hơi biếи ŧɦái. May là không phải ở hiện đại, nếu không một tòa báo cũng viết không hết. Nói không chừng hôm nay nổ xe bus, ngày mai đi nhà ga chém người, ngày kia đến siêu thị cài bom.]

"Cái này người ta gọi là tâm lí vặn vẹo. Báo thù không sai, nhưng giận cá chém thớt lên người vô tội là không đúng."

Hệ thống hùa theo. Mặc dù ký chủ đại đại làm người hơi khuyết thiếu một chút, nhưng tam quan vẫn còn một chút chính, đó là làm chuyện biếи ŧɦái cũng không liên lụy người vô tội.

Một đoàn người cứ thế đứng ở bờ sông. Mặc dù đệ tử Ma tông có hoài nghi, nhưng thánh nữ cô cô nói chờ ở đây là phải chờ ở đây.

"Đợi lát nữa không cần biết trong sông có cái gì xuất hiện, vớt hết lên cho ta."

Đệ tử Ma tông vội vàng trả lời, "Vâng ạ."

Chừng nửa canh giờ sau, đệ tử Ma tông tinh mắt phát hiện ra được ở trên thượng lưu rất xa có gì đó rơi xuống.

Tất cả xắn tay áo lên, như ong vỡ tổ lao đến vớt đồ.

Lạc Trần bị bạn thân tính kế, dưới tình thế cấp bách, nhảy xuống sông chạy trốn, trôi theo dòng nước. Theo tình hình hiện tại, đáng lẽ chàng ta đã sớm hôn mê, nhưng vì chàng không cam lòng với có du͙ƈ vọиɠ cầu sinh, vẫn còn ráng chống đỡ.

Đột nhiên có vô số khí tức xông đến chỗ chàng ta, vô cùng hùng hổ và cực kì đáng sợ, khiến trong lòng chàng dâng lên tuyệt vọng.

Chẳng lẽ... Ông trời không cho chàng một đường sống, ngay cả một cơ hội báo thù cũng không có?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi