(QUYỂN 3) MAU XUYÊN NỮ PHỤ BÌNH TĨNH MỘT CHÚT !!!

"Bạch Vô Thanh, mượn anh dùng một chút."

Bạch Vô Thanh đột nhiên nghe thấy tiếng Đường Quả, sửng sốt mấy phần, sau đó vô cùng mừng rỡ, vội vàng từ trong đám người đi ra, lộ gương mặt thật. Hắn đến bên cạnh cô, ánh mắt mang theo thâm tình.

"Tiểu Quả, nàng muốn dùng thế nào?"

Đường Quả tủm tỉm cười với Bạch Vô Thanh, "Bị lợi dụng cũng vui thế à?"

"Bởi vì đó là Tiểu Quả." Bạch Vô Thanh thẳng thắn trả lời. Hắn đã nghĩ rõ ràng rồi, vô cùng kiên định với ý chí của mình, coi như không có kết quả, hắn vẫn nguyện ý kiên trì.

Đường Quả cười nhẹ, "Còn rất biết ăn nói."

Phượng Phi Linh một mực chú ý đến hai người. Dù bị lôi kiếp che phủ, dù cơ thể bị đánh đến vô cùng đau đớn, cũng không thể khiến ả chói mắt như hình ảnh trước mặt.

"Ta hỏi anh mấy chuyện."

"Tiểu Quả cứ hỏi."

Đường Quả liếc Phượng Phi Linh, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.Lần đầu làm chuyện tức chết người này, cô cũng không có kinh nghiệm nào, nhưng nhìn Phượng Phi Linh, xem ra khá thành công.

"Anh có ý với ta lúc nào?"

"Trước hay sau khi ta rời Tinh Nguyệt môn?"

"Trước."

Phượng Phi Linh lại phun máu ra, trước đó? Không có khả năng, Bạch Vô Thanh không phải ghét nhất nữ tử mưu mô hay sao?

Đường Quả cong môi lên, đùa nghịch với đám tóc bên tai, "Vậy ta có thể tính kế anh đấy."

"Nếu có thể được Tiểu Quả tính kế thêm lần nữa, ta cam nguyện."

"Phụt..."

Phượng Phi Linh lại phun máu ra, không cam lòng nhìn hai người cười nói. Ả tính toán nhiều như thế là để Bạch Vô Thanh chán ghét Đường Quả. Nhưng mà đồ cao cao tại thượng vân đạm phong khinh kia vậy mà lại vì Đường Quả vi phạm nguyên tắc của mình, đi thích một kẻ mưu mô xảo quyệt?

Vậy ả tính là gì?

"Không cần biết nàng là người thế nào, ta đều thích."

Bạch Vô Thanh có thể ý thức được đây là lần duy nhất hắn có cơ hội thổ lộ lòng mình. Dù Đường Quả nói rõ là muốn lợi dụng hắn, hắn cũng rất cam nguyện. Không sợ bị lợi dụng, chỉ sợ cô không nhìn hắn. Còn lợi dụng hắn tức là hắn còn hữu dụng với cô.

Phượng Phi Linh nhìn vẻ trìu mến kia, dường như nhớ lại kiếp trước Bạch Vô Thanh cũng che chở cho Đường Quả như thế. Rồi ả nhìn đám người phi thăng xung quanh, tâm thần không ổn định lại được.

Ả nhìn thấy Lãnh Dạ Lăng cũng chìm trong lôi kiếp, khóe môi cong lên, ít nhất vẫn còn có người chôn cùng ả.

Ả cắn răng, nếu như còn có thể trùng sinh thêm lần nữa, ả nhất định phải dứt khoát hơn, ngay từ đầu không cho ai đường sống.

Không ngờ lúc này Lãnh Dạ Lăng lại đứng lên. Y nhìn cột thu lôi trên đỉnh đầu, có hơi sững sờ.

"Vượt qua lôi kiếp rồi nói." Là giọng Mạc Vân Thiên, "Dạ Lăng, nếu ngươi muốn vì Phượng Phi Linh mà chết, vi phu cũng không cản."

Lãnh Dạ Lăng nhìn Phượng Phi Linh, rồi nhìn Mạc Vân Thiên lo lắng cho mình, cuối cùng đứng tại chỗ yên lặng nhận số lôi kiếp còn lại, không quản Phượng Phi Linh.

Lúc Phượng Phi Linh tiêu tán ý thức, cho rằng Lãnh Dạ Lăng cũng bị đánh chết, thấy được y vẫn còn hoàn hảo không tổn thương, ả không cam lòng tiêu tan, phát ra một tiếng hét thảm.

Lãnh Dạ Lăng nghe rõ câu nói sau cùng ả nói với y, "Biết thế tao đã sớm một kiếm gϊếŧ chết mày trong hang động."

Lôi kiếp tản đi, gáy Lãnh Dạ Lăng phát lạnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi